Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gió Xuân Dưỡng Núi Sông - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-26 13:18:03
Lượt xem: 225

6

 

Về đến nhà mới nhận ra, chiếc khăn của ta và cả lòng tự trọng đều đã bỏ lại rừng trúc.

 

Đích muội là Cẩm Tú thấy ta ngồi dưới hiên thất thần, bèn bóng gió hỏi: “Thế nào? Lại bị Thôi công tử từ chối à?”

 

Thấy ta không buồn để ý, Nam Cẩm Tú mỉm cười nhẹ nhàng an ủi: “Cẩm Bình, nếu không có ai chịu cưới tỷ, thì khi muội xuất giá, tỷ theo làm của hồi môn cùng muội vậy.”

 

Ta không hề phản ứng.

 

Lần đầu nghe nàng nói vậy, ta hận đến nghiến răng, về phòng đập nát hết mọi bình hoa, bức tượng, rồi ôm di ảnh của mẫu thân mà khóc suốt đêm.

 

Dựa vào đâu?

 

Dựa vào đâu nàng được làm chính thê, còn ta thì chỉ là thiếp?

 

Nghe mãi cũng quen, giờ ta chỉ thấy nàng nhan sắc tầm thường, chẳng qua muốn ta giúp nàng thu hút tình cảm của phu quân sau này mà thôi.

 

Tưởng vậy là hay lắm, chỉ e phụ thân cũng không đồng ý.

 

Dù sao phía trên ta còn sáu tỷ tỷ cũng là thứ nữ, đều bị ông gả làm thiếp cho các gia đình thế gia để đổi lấy danh vọng.

 

Thấy ta im lặng, Nam Cẩm Tú càng đắc ý, tiến lại gần, cười tươi như hoa: “Ngày kia đại sư Hồng Túc sẽ giảng kinh tại chùa Hồng Ân, Phổ giảng Du Huyền Luận, các công tử thế gia đều sẽ đến. Mẫu thân cho phép muội gặp công tử nhà họ Hoàn, tỷ đi cùng muội nhé?”

 

Kỳ lạ thật.

 

Hiếm khi nàng tốt bụng thế, chẳng lẽ không sợ ta giành mất hào quang?

 

7

 

Không chỉ vậy.

 

Hôm khởi hành, Nam phu nhân cho thị nữ trong phòng bà trang điểm cho ta, còn mang tới một chiếc áo xuân màu hồng thẫm. Ta vốn chỉ quen mặc lại y phục cũ của Nam Cẩm Tú, lần này lại chẳng thấy vui nổi.

 

Chỉ bởi bộ y phục này vừa vặn hoàn hảo, rõ ràng là mới may cho ta.

 

Đã là buổi gặp mặt cho ái nữ của chính mình, sao lại phải chuẩn bị y phục cho ta?

 

Trong lòng dù không cam tâm, ta vẫn không dám đắc tội với đích mẫu, đành theo đoàn xe ngựa chỉnh tề, rầm rộ hướng về chùa Hồng Ân.

 

Qua giờ ngọ, xe ngựa đã đến chân núi, đoàn người Nam gia chủ tớ đông tới vài chục người từ từ tiến lên theo lối mòn, phía trước là cổng chùa ẩn sau rặng tùng bách, núi non sừng sững, điện thờ cổ kính hiện ra lờ mờ.

 

Vài vị tăng nhân dẫn chúng ta đến tĩnh xá phía sau núi. Ta và Nam Cẩm Tú mang mạng che mặt, một trái một phải theo sát bên cạnh Nam phu nhân. Lúc đi ngang qua một đoàn vài trăm người của các gia tộc, Nam phu nhân vội kéo chúng ta sang một bên.

 

“Nhìn kìa, đó là người của Hoàn gia.”

 

Nghe thế, Nam Cẩm Tú nở nụ cười rạng rỡ: “Hoàn Ngũ lang cũng có mặt sao?”

 

Hoàn Ngũ là người trong số các công tử cầu hôn có gia thế tốt nhất gần đây, tuy là chi thứ, nhưng là đích tử và còn có chỗ dựa là gia tộc lớn với tài lực dồi dào. Nam phu nhân rất hài lòng, liền vui vẻ chỉ cho nàng thấy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gio-xuan-duong-nui-song/chuong-2.html.]

“Kia, người mặc áo lụa xanh đen, đầu đội ngọc quan, chính là Hoàn Ngũ. Con đứng dưới gốc cây mà nhìn kỹ xem.”

 

Chỉ liếc một cái, ta và Nam Cẩm Tú đều đồng thời hít một hơi lạnh.

 

Nam phu nhân cười khẽ: “Thế nào?”

 

Hồng Trần Vô Định

Chỉ thấy người ấy cao bốn thước, ngọc quan chiếm một thước, đế giày lại dày thêm một thước. Nếu đứng cạnh Nam Cẩm Tú, chắc chắn có thể bị nàng kẹp dưới nách và nhấc lên xoay một vòng.

 

“Thật tốt, thật tốt.”

 

Ta đáp cho qua, rồi thấy Nam Cẩm Tú ánh mắt mơ màng, hai gò má ửng hồng, không biết đang nhìn ai, ta liếc qua một cái, trong lòng đã rõ.

 

Khi ấy đoàn người Hoàn gia đã đi xa, phía trước là đoàn người của hai nhà họ Vương và Thôi đang đi đến.

 

Dẫn đầu là một người vận áo dài đen, theo sau là một nhóm tùy tùng, ánh mắt lười nhác mà sắc sảo, dung mạo nổi bật, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhìn xuống đôi giày đen thêu hoa mộc lan bằng chỉ vàng, từ gót chân uốn lượn đến mũi giày, quả thực là quý phái của danh gia.

 

Đến khi người ấy đã đi khuất, Nam phu nhân dẫn chúng ta vào phòng, đích muội của ta vẫn hai má ửng hồng, thần sắc ngây ngẩn, không biết đang nghĩ gì.

 

Ánh sáng ngoài cửa sổ dịu dàng, không xa đó, giữa hồ núi giả, một đàn ngỗng đen cất tiếng gọi “gù gù.” Ta chống cằm, mỉm cười: “A muội, muội có muốn ăn thịt thiên nga không?”

 

Nam Cẩm Tú như bừng tỉnh, cười ngượng ngùng: “Thịt thiên nga thì có gì ngon đâu.”

 

Ta cười lớn, vỗ tay: “Đúng vậy, chỉ đẹp mà chẳng ngon gì.”

 

Đang định khuyên nàng tỉnh táo lại, nàng bỗng dùng hai tay ôm mặt, đôi mắt ngấn lệ mơ màng: “Nếu được ở cùng Vương lang một đêm, khiến ta có c.h.ế.t cũng cam lòng!”

 

Ta: "..."

 

8

 

Buổi tối sau khi dùng cơm chay, Nam phu nhân lại muốn dẫn chúng ta đi kết giao với các phu nhân thế gia, còn lấy ra vài chiếc trâm cài bằng ngọc và trâm phượng cắm đầy đầu ta, trông không khác gì một chú gà lôi lộng lẫy.

 

Nếu ai không biết chắc sẽ tưởng ta mới là nữ nhi ruột của bà ấy.

 

Thực tế, bởi việc Nam gia thường xuyên đem các thứ nữ gả làm thiếp cho các nhà cao môn đã khiến danh tiếng sa sút, dọc đường có gặp nhiều phu nhân nhưng đa số vừa thấy bà đã nhướng mày, ngay cả một lời qua loa cũng không muốn đáp lại. Thế mà Nam phu nhân vẫn giới thiệu từng người cho chúng ta.

 

“Kia là phu nhân của Thượng thư bộ Lễ.”

 

“Dưới gốc cây bên trái là Tế tửu Quốc Tử Giám.”

 

“Còn phía trước không xa là Thái thú Tam Lăng- Dư Mục.”

 

Chỉ thấy vị thái thú ấy tuổi chừng bốn mươi, hai bên tóc mai đã bạc, mí mắt sụp xuống, thân hình gầy gò khiến vẻ ngoài của ông ta có phần lạnh lùng đáng sợ. Nam phu nhân cố ý kéo ta lại, giọng nói hạ thấp.

 

“Dư gia là một đại tộc ở kinh thành, nhiều con cháu đang làm quan tại triều đình. Nếu cha con có thể được ông ta tiến cử, sự nghiệp ắt sẽ rộng mở.”

 

Nói xong, không đợi ta phản ứng, bà đã kéo ta đến trước mặt ông ta, cất giọng nịnh nọt.

 

“Dư đại nhân, đây là ái nữ mà phu quân ta đã từng nhắc đến với ngài, năm ngoái vừa tròn tuổi cập kê…”

 

Vị kia vốn đang nói chuyện với người khác, nghe bà nói thế thì quay đầu lại, ánh mắt từ từ dừng trên người ta.

Loading...