Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giang Vãn Buông Bỏ Rồi! - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-26 17:57:54
Lượt xem: 7,374

"Thực ra, ta đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng rồi ta lại nghĩ, trên đời này vẫn có người yêu thương ta. Nhũ mẫu rất yêu ta. Ta nghĩ, hay là ta chẳng cần gì nữa, đến tìm bà mà sống. Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, bệnh của ta liền khỏi, như một phép màu."

"Ta còn lo ngài sẽ không để ta đi, nên mấy ngày đó ta cố tình làm loạn, gây sự với ngài. Quả nhiên, ngài nổi giận, nói ta không xứng làm thê tử của ngài. Ta lấy hưu thư ra, nhưng ngài lại bảo ta ngay cả hưu thư cũng không xứng. Được thôi, ta cũng tự biết mình, chỉ là danh tiếng có hơi khó nghe một chút. Hưu thư ta đã chuẩn bị sẵn, ngài chỉ việc ký, ta liền thuận thế rời đi."

"Từ đó về sau, ta là ta, chỉ thuộc về chính ta."

Thực ra, ta vốn dĩ không nên đến Kinh Lăng. Giờ đây, mọi thứ trở về đúng chỗ của nó, vậy là vừa vặn rồi.

Nghe xong những lời của ta, dường như viền mắt Bùi Hạc Ninh đỏ lên. Nhưng có lẽ, đó chỉ là ảo giác của ta. Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy hắn nói:

"Ta không phải là không thích nàng."

"Ồ."

Ta nhún vai, bỗng nhận ra cảm giác buông bỏ mọi thứ thực sự rất sảng khoái.

Sau bao năm phải sống cẩn thận, bị ép buộc phải luôn đúng mực, phải luôn quan sát từng biểu cảm của Bùi Hạc Ninh, giờ đây, ta không cần quan tâm nữa.

Thật là dễ chịu.

Hóa ra, nỗi sợ Bùi Hạc Ninh chỉ là dư âm của quá khứ.

Ba năm đã qua, ta – Giang Vãn – từ lâu đã bước ra khỏi bóng tối của những ngày xưa cũ. Nhờ có nhũ mẫu, nhờ có Thẩm Hoài Niên, và nhờ những con người tốt đẹp mà ta gặp, cùng với sự cứu rỗi của chính mình, ta đã thoát khỏi mọi nỗi đau cũ.

Nếu bây giờ bảo ta quay lại những ngày khổ sở đó, ta thà c.h.ế.t đi còn hơn.

"Vãn nương, không phải là ta không thích nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giang-van-buong-bo-roi/chuong-8.html.]

Bùi Hạc Ninh lặp lại lần nữa.

"Ta chỉ... chỉ muốn mọi thứ đều theo ý ta. Ta... nếu nàng không thích Bùi Thời, chúng ta có thể đổi. Nếu nàng thích Thẩm Hoài Niên, ta cũng có thể nhận nuôi cậu bé. Thẩm Hoài Niên không phải là con của ruột của Thẩm Độ, năm đó Thẩm Độ vì cứu Thái tử mà bị tổn thương cơ thể, hắn không phải người thích hợp. Ta..."

Nghe hắn nói càng lúc càng nhiều, từng chữ dường như phải ép ra khỏi miệng, đến mức ta có thể cảm nhận hàm răng hắn đang va vào nhau, nhưng ta chẳng muốn nghe nữa.

"Đủ rồi, ta không muốn nghe ngài nói nữa."

"Giờ đây ta không còn sợ ngài nữa. Nhưng ngài vẫn là một trong những người ta ghét nhất trên đời, Bùi Hạc Ninh, nếu ngài nói ngài thích ta, vậy hãy mang theo Bùi Thời, và từ nay về sau, mãi mãi, rời xa ta."

"Hoặc không thì, cùng ta đồng quy vu tận cũng được."

"Thậm chí, nếu ta c.h.ế.t đi, cũng không sao cả."

Ánh mắt của Bùi Hạc Ninh nhìn thẳng vào ta, ta cũng đối diện trực tiếp với hắn, không còn e ngại hay sợ hãi nữa.

Cuối cùng, hắn là người rơi lệ trước. Hắn cúi đầu, không nhìn ta thêm lần nào nữa.

"Đi đi, vãn nương. Ta sẽ không bao giờ, không bao giờ đến gặp nàng nữa."

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bùi Hạc Ninh nghẹn ngào. Nhưng đó không phải vì hắn nhận thua, mà bởi vì, khi thế gian này không còn điều gì có thể ràng buộc được Giang Vãn nữa, thì hắn cũng đã định sẵn là không thể giữ nàng lại.

Thẩm gia, hắn không thể động vào. Nếu cố tình làm vậy, e rằng Giang Vãn cũng sẽ liều mạng với hắn.

Đến cả tình cảnh hiện tại, hắn còn không dám đối mặt, vậy thì làm sao hắn có thể chịu đựng việc phải đối diện với một Giang Vãn đến tìm hắn để quyết sống chết?

Ta quay lưng đi, không hề ngoảnh lại.

Phía đối diện, ta thấy Thẩm Độ đang bế Hoài Niên đi tới. Chúng ta cùng nhau bàn bạc ngày mai sẽ đi đâu du xuân và cùng đưa nhũ mẫu đi theo.

Loading...