Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giám sát viên số một - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:19:36
Lượt xem: 40

Tôi nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói của nó.

Tôi: "..."

Chưa kịp hỏi người bạn của nó là ai, tôi đã thấy bóng dáng em gái mình.

Em ấy nhảy chân sáo đi ra, đôi mắt đen láy, phía sau là một chiếc b.í.m nhỏ, mái tóc bồng bềnh làm nổi bật đôi lông mày thanh tú.

“Chị!” Em ấy vẫy tay với tôi, chạy như bay đến.

Xem ra em ấy phát huy không tệ.

Tâm trạng u ám của tôi lúc nãy đã tan biến, mỉm cười đón lấy em ấy.

“Đi đi đi, tối nay em mời chị ăn đại tiệc,” em ấy cười tinh quái, “Em đã để dành tiền tiêu vặt lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có dịp dùng đến.”

Tôi cười nhẹ: “Được, em mời.”

Chúng tôi đến một nhà hàng mà em ấy đã muốn đến từ lâu, trong lúc ăn, Cố Kiều An hào hứng kể cho tôi nghe về những gì đã xảy ra trong phòng thi.

“À đúng rồi, chị,” em ấy đặt đũa xuống, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, “Ừm... chú Vương có nói với chị chưa? Khó khăn lắm mới thi xong, muốn ăn mừng một chút, muốn mời chúng ta đi ăn cơm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giam-sat-vien-so-mot/chuong-6.html.]

Tôi không nói gì.

Tôi đương nhiên cũng đã nhận được tin nhắn, giọng điệu của họ vẫn cẩn trọng như thế, bao nhiêu năm qua, họ vẫn luôn coi tôi là cô bé ôm gấu bông khóc nức nở tại hiện trường.

Lúc bố mẹ ra đi, Kiều An còn rất nhỏ, không nhớ gì, nhưng tôi lại nhớ rất rõ từng hình ảnh, từng cảnh tượng.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

Thực ra tôi đã không còn yếu đuối như thế từ lâu.

“Một bữa ăn thôi, em muốn đi thì cứ đi,” mặt tôi không đổi sắc, “Cũng lâu lắm rồi không gặp họ.”

Khi nghe được câu trả lời này, Kiều An thở phào nhẹ nhõm, lại vui vẻ ôm lấy tay tôi, đột nhiên như phát hiện ra điều gì mới. Chỉ vào cổ tay tôi đang giấu trong tay áo và hỏi: “Chị, cái này là gì vậy? Trước đây chưa thấy chị đeo, trông khá đẹp.”

Tôi cúi đầu, thấy trái tim màu vàng nhỏ trên cổ tay mình, lại giấu nó vào trong tay áo, qua loa nói: “Bạn chị tặng, có vẻ như có thể cầu phúc, chị dùng để cầu phúc cho kỳ thi của em.”

“Ôi—” Em gái làm bộ như rất ngạc nhiên, khẽ ho một tiếng, ghé vào tai tôi, giả vờ thần bí nói: “Chị, bạn như nào ạ?”

Tôi: “...”

Đứa trẻ này, đang nghĩ linh tinh cái gì vậy.

Thực sự là bạn, hoặc cũng có thể coi là ngón tay vàng.

Tôi chỉ cảm thấy khó bề tưởng tượng, có chút hối hận vì đã vô ý nói từ “bạn”, chỉ có thể nhìn em ấy bằng ánh mắt lãnh đạm: “Trước đừng nói chuyện này nữa, chị cũng muốn hỏi em, sau khi thi xong, cậu bạn đi cùng em ra ngoài có đưa cho em một hộp sữa phải không? Cậu ấy là ai vậy?”

Loading...