Giấc mộng xưa ở kinh thành - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-03-11 10:50:25
Lượt xem: 282

13.

Ba năm sau.

Màu son do Lâm Du chế tạo đã trở nên nổi tiếng khắp Vân Châu, nữ nhân khắp nơi đều đổ xô đi mua.

Mặt khác, không ai quan tâm đến những gì ta đã làm.

"Song tỷ tỷ, tỷ có hối hận khi đưa ta đi chữa trị đầu không?"

Ta cầm tờ tiền trong tay: "Làm sao thế? Chỉ việc ngồi đếm tiền còn dễ hơn nhiều so với việc dành thời gian tạo ra sản phẩm mới."

“A, năm nay có thể lại mua được nhà, có được trăm mẫu đất đai màu mỡ thì tốt quá.”

Chúng ta đóng cửa lại và đếm tiền.

Không ngờ có một vị khách không mời mà đến.

Hóa ra là Tĩnh An Hầu.

Hắn bây giờ cũng đã hơi lớn tuổi, trông gầy gò, hai bên thái dương tái xanh, không còn dáng vẻ của một thiếu niên phong độ.

Lâm Du nhìn hắn, trong ánh mắt không có chút gợn sóng.

“Ngài đến đây để mua phấn hồng cho thê tử của mình à?”

 “Nàng ấy thích màu gì?”

Giọng nói của Tĩnh An Hầu khô khốc và khàn khàn: “ Là màu hồng đào”

“Vẻ đẹp của hoa đào luôn tỏa sáng rực rỡ.”

Lâm Du bắt gặp ánh mắt của hắn và nói chuyện một cách cởi mở: "Hoa đào tuy mỏng manh nhưng cành đào lại rất dễ gãy."

“Thật xin lỗi thưa ngài, nhưng cửa hàng không bán hoa hồng.”

 "Du Nhi..."

Ta yêu cầu Lâm Du rời đi trước.

Tĩnh An Hầu và ta đi ở phía sau.

"Song Ninh, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

 "Du Nhi… tại sao nàng ấy không nhớ đến ta?”

Ta bình tĩnh nói và không giấu điều gì.

"Lâm Du đã chữa lành vết thương và quên đi một số chuyện không vui, trong đó có người, Tĩnh An Hầu gia.”

Nghe những lời đó.

Một tia buồn bã và tức giận hiện lên trên lông mày hắn 

Kèm theo đó là tiếng xương gãy.

Hắn nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe: " Song Ninh, ngươi không cần nói cho ta biết vì sao lúc đó ngươi lại cướp nàng khỏi tay ta?"

Gió rít từ lòng bàn tay không nhanh hơn mũi tên b.ắ.n từ xa.

"Đừng làm tổn thương nàng ấy!" Hoá ra là Tạ Thời Thanh.

Mũi tên xuyên qua lòng bàn tay của Tĩnh An Hầu.

Thực tế, Tĩnh An Hầu không thể làm tổn thương đến ta. Việc kinh doanh lớn đến mức ta phải có hộ vệ bí mật xung quanh cửa hàng của mình.

 Ngay cả Lâm Du cũng vội chạy tới.

 Cầm một chiếc búa trong tay.

 "Song tỷ tỷ đừng sợ, hãy đứng sau lưng muội.”

Tĩnh An Hầu lập tức háo hức chứng minh danh tính của mình.

Hắn nhanh chóng chỉ vào n.g.ự.c mình: "Du Nhi, là ta, là ta đây!"

Lâm Du chĩa búa vào hắn với ánh mắt sắc bén: "Là ngươi muốn làm hại Song tỷ tỷ."

“Không, Du Nhi, ta là phu quân của nàng… nàng thật sự quên ta rồi sao?"

Lâm Du vẫn giữ thái độ hoài nghi và nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới:"Phu quân?"

Tĩnh An Hầu: "Đúng, đúng, đúng."

“Sau khi vết thương bình phục, ta quả thực đã quên rất nhiều chuyện, nhưng ngươi đã nói ngươi là phu quân của ta, tại sao ngươi lại không ở bên cạnh ta?”

"Sao bao nhiêu năm rồi ngươi không đến tìm ta?"

 "Song tỷ tỷ đối với ta rất tốt, ta chưa bao giờ quên tỷ ấy. Tại sao ta lại quên ngươi?"

Tĩnh An Hầu không nói nên lời trước những câu hỏi của nàng ấy.

"Ngươi có bằng chứng gì không? Nếu như ngươi dám tới đây giả mạo vu khống ta sẽ báo quan bắt ngươi.”

Danh tính của chúng ta hiện tại đã được thay đổi, Tĩnh An Hầu cũng không thể xuất trình hôn thư được.

Sách sử đã ghi chép thê tử của Tĩnh An Hầu đã c.h.ế.t từ lâu.

Lão phu nhân sẽ không để Hầu gia không có con nối dỗi.

E rằng đã tái hôn từ lâu.

Tĩnh An Hầu chán nản lùi xuống bậc thang.

 14.

Ta không bao giờ mong đợi sẽ gặp lại Tạ Thời Thanh

Suy cho cùng, hắn không thể tự ý rời khỏi Kinh Thành nếu như không có lệnh của triều đình.

Ta tìm một quán trà và ngồi xuống với hắn.

Tạ Thời Thanh do dự một lát, sau đó khàn giọng nói: "Ninh Ninh, mấy năm nay nàng sống thế nào?"

 

Ta nhấp ngụm trà nóng: "Tướng quân người nghĩ thế nào? Rời khỏi tướng quân phủ, ta phát hiện bên ngoài bầu trời càng rộng lớn hơn."

"Vậy tướng quân đã thành thân với Kiều tiểu thư chưa?"

Bầu không khí lúc này dường như ngưng tụ lại, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tạ Thế Thanh cười:"KHÔNG."

"Sau khi nàng đi, ta đã chờ đợi một năm, nhưng nàng vẫn không quay lại, lại một năm nữa trôi qua, nàng vẫn không quay lại."

"Sau nhiều ngày sống trong đau khổ, ta nhận ra mình thật ngu ngốc."

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giac-mong-xua-o-kinh-thanh/chuong-5.html.]

"Ta đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Kiều tiểu thư. Giờ nàng ta cũng đã gả đi. Ninh Ninh có thể quay về với ta không?"

Âm thanh này nghe như một lời cầu xin.

"Ninh Ninh, ta sai rồi, nàng tha thứ cho ta được không?" Giọng hắn run rẩy.

Ta mỉm cười nhẹ: “Cách một vị tướng quân thừa nhận lỗi lầm của mình lại giống như một đứa trẻ đang mất kẹo vậy”.

“Chỉ là ta đã cầm viên kẹo trên tay rất lâu rồi, chưa kịp nếm thử đã đã vứt nó đi rồi.”

"Kỳ thật không cần phải đau lòng, cũng không cần phải tha thứ."

"Ta đã quên từ lâu những gì đã xảy ra trong quá khứ."

Giọng điệu bình tĩnh của ta khiến hắn như rơi vào hầm băng không đáy.

Tạ Thời Thanh ở lại Vân Châu.

Hắn đến cùng với Tĩnh An Hầu.

Tĩnh An Hầu đã tra được manh mối về cái c.h.ế.t giả của Lâm Du.

Sau khi điều tra sâu hơn hân phát hiện người đưa thuốc cho Lâm Du chính là ta.

Ngay cả hoàng thượng cũng tiếp tay cho chúng ta, hắn tức giận và rời khỏi Kinh Thành.

Đến Vân Châu mấy ngày nay. Tạ Thời Thanh phát hiện và chủ động giao lại binh quyền, bám sát theo Tĩnh An Hầu.

Cứ như vậy hắn đã đứng ở đây hai hôm liền.

Ta vẫn như thường lệ. Thức dậy vào mỗi buổi sáng và đi đến nhiều cửa hàng khác nhau.

Khi hàng xóm nhìn thấy ta họ đều mỉm cười chào và gọi ta là bà chủ tiệm Thịnh Ninh.

Bữa trưa Lâm Du và ta đến một ngôi đền đổ nát ở ngoại ô thành phố để phát cháo cho những người tị nạn đến và đi.

Lâm Du thích chơi với trẻ em.

Sau khi phát cháo xong, nàng thích dạy họ đọc thơ, đọc chữ Hán.

Sau đó ta lại phải quay lại cửa hàng và tiếp tục bận rộn.

 Lâm Du lấy nhiều loại phấn màu khác nhau và tạo ra những màu sắc mới với hương thơm nhẹ nhàng.

 Ta có trách nhiệm giới thiệu từng sản phẩm để làm hài lòng khách hàng đến và đi.

 Ta bận quá nên khi về nhà mặt trời đã  lặn.

 Nằm trên ghế xích đu tận hưởng làn gió buổi tối.

 Thực sự không có thời gian để buồn về chuyện tình yêu.

 Ta thấy biết ơn về quá khứ không tốt..

 Ngày thứ năm.

 Ta không gặp lại Tạ Thời Thanh.

 Một đứa trẻ đã gửi tới một lá thư. Là bức thư của Tạ Thời Thanh.

Có ba trang, trong đó hai trang rưỡi viết về kỷ niệm trong quá khứ.

Ta đau đầu khi nhìn vào nó nên chỉ để ý mấy câu cuối thôi.

Hắn nói rằng chưa bao giờ thấy ta như thế này. Nếu đây là cuộc sống mà ta thích thì hãy sống vui vẻ.

Nếu nàng mệt mỏi, chỉ cần nhìn lại, hắn luôn luôn ở phía sau ta.

Nhưng bây giờ khi nhìn lại, điều ta thấy là sự thành công mà ta và Lâm Du có được nhờ làm việc chăm chỉ.

Chúng ta có thể tự mình xây dựng hàng vạn ngọn núi và không bao giờ cần phải dựa vào người khác.

15.

Trước khi Tĩnh An Hầu rời đi, Lâm Du đã cắt áo choàng của mình và gửi cho hắn.

Nàng đã nhớ ra rồi. Chỉ là tim không còn đau nữa.

Nàng cắt bỏ chiếc áo choàng của mình và thề sẽ vạch ra một ranh giới rõ ràng với hắn ta.

Sau đó, cả hai người họ trở về Kinh Thành.

Thê tử mới của Tĩnh An Hầu biết được chuyện này liền tức giận đến sảy thai.

Phía sau nàng ta là Quốc công phủ, họ không thể đứng yên nhìn nữ nhi của mình bị đối xử bất công, liên tục tấu lên với hoàng thượng.

Tĩnh An Hầu bị thu hồi tước hiệu.

 

Bức tường đã đổ xuống mọi người liền tìm cách đẩy nó đi.

Việc Tĩnh An Hầu cưỡi ngựa trong con phố nhộn nhịp làm người khác bị thương đã lật lại.

Thậm chí người ta còn phát hiện ra Lâm gia và Tĩnh An Hầu đã hối lộ để cho đệ đệ vô dụng của Lâm Du làm quan tam phẩm.

Quốc công phủ nhanh chóng lấy điều này làm cái cớ để con gái làm hòa ly với hắn.

Vụ án mới cộng vụ án cũ, hầu phủ bị tịch thu phủ đệ, Tĩnh An Hầu bị giam giữ.

Tạ Thời Thanh sau khi giao ra binh quyền hắn trong tay không có quyền lực thật sự. Những người con kế của gia đình hắn từ lâu đã không hài lòng với hắn ta.

Sau khi cố ý g.i.ế.t họ, hắn ta lại biến mất trong vùng núi tuyết.

Chỉ là lần này không có người đi tìm hắn.

Sau khi biết tin, ta và Lâm Du ngồi dưới gốc cây cho mát.

Nàng ấy có một con gấu trúc và cứ ôm theo suốt ngày.

Thỉnh thoảng, gấu trúc nhỏ sẽ nhảy vào vòng tay ta khi Lâm Du không chú ý và làm rối tung sợi chỉ trên tay ta.

"Du Nhi, nhìn này!"

"Được rồi, Song tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận, tối nay muội sẽ lấy không cho nó ăn cơm nữa.."

Gấu trúc nhỏ dường như hiểu được và kêu lên.

Cả khu vườn tràn ngập tiếng cười.

Mùa xuân ngày càng ấm áp hơn.

Chuyện cũ ở kinh thành từ lâu đã trở thành giấc mộng xưa.

Ta và Lâm Du đã không còn bận tâm đến.

(Hoàn chính văn)

Loading...