Giấc Mộng Trường An - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-04 07:53:38
Lượt xem: 151
11
Vận mệnh vẫn theo đúng quỹ đạo như kiếp trước.
Quả nhiên, trong yến tiệc đã xảy ra thích khách ám sát Thái tử, và cũng quả nhiên, chính là nhờ có Tiết Dao mà Thái tử mới thoát nạn.
May mắn thay, lần này ta gặp được Khổng Thái phó, nếu không...
Ta muôn lần khó lòng chuộc tội.
Đêm xuống, Tiết Dao ôm ta trên giường, khẽ thì thầm bên tai:
"Hôm nay nếu không có nàng, chỉ e Thái tử và ta đã bỏ mạng dưới tay bọn thích khách rồi."
"Ai có thể ngờ, người bên cạnh Thái hậu lại bị đánh tráo thành tử sĩ?"
Ta khẽ cắn môi, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Suýt chút nữa ta đã hại hắn.
Tiết Dao siết chặt vòng tay, cằm tựa lên mái đầu ta.
"Tam hoàng tử có vẻ không ngồi yên nổi nữa rồi. Những ngày tới chỉ e ta sẽ bận rộn."
"Sẽ không thể ở cạnh nàng nhiều như trước, nàng không được giận."
Ta vội vàng gật đầu:
"Đây vốn là điều hiển nhiên."
Thấy ta đáp ứng quá mức sảng khoái, Tiết Dao thoáng sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt liền có chút mất hứng, giọng điệu mang theo ý oán trách:
"Ta đã biết mà, phu nhân chẳng hề mong ta bầu bạn."
"Ta cứ bận rộn đi thôi, dù có mệt mỏi đến kiệt sức, cũng chẳng có ai thương xót."
Khoé môi ta giật giật, bất giác cảm thấy nhức đầu.
Người này ở ngoài phong quang lẫm liệt, thế nhưng mỗi lần giận dỗi lại chẳng khác nào trẻ con.
Ta tốn bao nhiêu công sức dỗ dành hắn, nói lời hay ý đẹp, còn phải nghĩ ra không ít chiêu trò mới khiến hắn vừa lòng thoả ý mà ngủ.
Nhưng Tiết Dao không phải hoàn toàn nói đùa.
Từ sau đêm đó, hắn lại trở về làm một Tiết Dao bận đến mức chân không chạm đất.
Có khi ta nửa đêm tỉnh giấc phát hiện bên cạnh có thêm một người, có khi hắn cũng liên tiếp mấy đêm không về.
Hai phe trong triều đã đến mức giương cung bạt kiếm, cách vài ngày lại nghe tin một đại thần ngã ngựa.
Chốn quan trường căng thẳng đến mức không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Như vậy là tốt.
Cầu đi đường của cầu, đường đi lối của đường.
Hãy cứ để mọi chuyện đi theo quỹ đạo kiếp trước.
Nhưng ngay khi ta thầm mong mọi việc suôn sẻ, người đã lâu không gặp - Mạnh Dật Như - lại tìm đến cửa.
12
Mạnh Dật Như nay đã xuất giá, đầu cài trâm ngọc châu sáng lấp lánh, đôi mắt phượng mang theo vài phần sắc sảo và cay nghiệt.
"Nghe nói bây giờ muội và vị Thiếu giám họ Tiết kia chung sống rất hoà hợp?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giac-mong-truong-an/chuong-6.html.]
Nàng ta nhìn ta từ trên xuống dưới, ánh mắt lướt qua đầy ẩn ý, giọng điệu lại mang theo ý trào phúng.
Ta nâng chén trà lên, nhẹ thổi vài phiến lá trà lững lờ trôi trên mặt nước, mắt cụp xuống, không đáp lời.
Không rõ trong hồ lô của nàng ta đang giấu thứ gì.
Mạnh Dật Như thấy ta im lặng, ý cười trên môi dần tắt, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn, nói rồi liền quăng một phong thư và một cái túi gấm lên bàn.
"Phụ thân nói quả không sai, nhưng tốt nhất muội đừng quên thân phận của mình."
Ta mở thư ra, nét chữ quen thuộc đập vào mắt, là của phụ thân.
Nội dung vô cùng đơn giản:
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Ông ta muốn ta tìm cơ hội hạ độc Tiết Dao.
Bên trong túi gấm là một gói bột thuốc, cùng với một cây trâm cài bằng bạc, chính là món quà ta tặng mẫu thân khi lên mười.
Chỉ là lúc này, cây trâm ấy đã gãy thành hai đoạn.
Trong lòng ta dâng lên một trận cuồng loạn, ngón tay nắm chặt lấy trâm bạc đến trắng bệch.
Mạnh Dật Như lạnh lùng quan sát ta đọc hết thư, sau đó vươn tay định lấy lại.
"Xem xong rồi thì trả đây, ta còn phải huỷ đi."
Ta giật mình, cố gắng giữ vững tâm trí, trấn định lên tiếng:
"Tam muội, muội cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ tự mình thu xếp. Nhưng túi gấm này vẫn phiền muội mang về trước."
Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của nàng ta, ta khẽ cân nhắc từng câu chữ, cố ý tỏ ra chân thành:
"Thứ nhất, dạo gần đây Tiết Dao hiếm khi về phủ dùng bữa, ta căn bản không có cơ hội ra tay. Thứ hai, nếu hắn thực sự xảy ra chuyện trong phủ, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là ta."
"Muội chưa biết đấy thôi, từ sau lần ám sát trước, Tiết Dao càng cảnh giác ta hơn. Trong phòng mỗi ngày ra vào những ai, thêm hay bớt cái gì, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Ta sợ một chút sơ suất sẽ liên luỵ cả muội."
"Hai ngày nữa là thọ yến của Thái hậu, bá quan văn võ cùng gia quyến đều có mặt. Khi đó muội lại đưa thuốc cho ta, ta sẽ tìm cách hạ vào đồ ăn của hắn. Như vậy, chuyện này tuyệt đối không liên can đến Mạnh phủ, muội thấy thế nào?"
Mạnh Dật Như ngẫm nghĩ một hồi, dường như cảm thấy ta nói có lý.
"Vậy cứ làm như thế đi."
Ta âm thầm thở phào một hơi.
Mạnh phủ đã sắp xếp ta thành một thanh đao gi//ế/t người, hiển nhiên cũng không định để ta sống.
Dù thành công hay thất bại, ta đều khó thoát khỏi cái ch.ế/t.
Nhưng mẫu thân vẫn còn bị giam trong phủ, ta không thể không bị bọn họ kiềm chế.
May thay, Mạnh Dật Như không phải kẻ quá thông minh, tình hình vẫn có thể xoay chuyển.
Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là báo tin cho Tiết Dao.
Nếu đêm nay hắn không về, ngày mai ta nhất định phải tìm gặp hắn một chuyến.
Chỉ là, như vậy có thể khiến Mạnh phủ sinh nghi.
Suy đi tính lại đến tận đêm khuya, ta rốt cuộc cũng không chống nổi cơn buồn ngủ, định lên giường nghỉ ngơi thì bất chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Trong lòng thoáng thả lỏng,
Tiết Dao đã trở về!