Giấc Mộng Đêm Xuân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-14 11:09:24
Lượt xem: 1,644
Nàng ta cúi đầu ngoan ngoãn lui ra, ánh mắt Cúc Hạ lướt qua nàng một giây rồi quay lại nhìn ta:
"Mỹ nhân cần vật gì sao? Nếu không yên tâm về Bão Nguyệt, nô tỳ sẽ đi lấy giúp."
"Không sao, chỉ là vài loại hoa cỏ không quan trọng."
Ta do dự mãi đến bữa tối, cuối cùng cũng hỏi Cúc Hạ:
"Thân thể hoàng thượng, có phải không được tốt không?"
Động tác múc canh của Cúc Hạ khựng lại:
"Sao mỹ nhân lại đột nhiên hỏi vậy?"
"Chỉ là... ta thấy sắc mặt hoàng thượng tái nhợt như người bệnh lâu ngày."
Ta nhỏ giọng nói:
"Ban đêm còn nghe tiếng ho khan của người, giống như ngủ không yên giấc..."
Cúc Hạ đặt bát canh lên bàn, sau đó quỳ xuống trước mặt ta.
"Chuyện này, vốn dĩ hoàng thượng đã đặc biệt dặn nô tỳ, không được nói cho mỹ nhân biết."
Cúc Hạ đặt bát canh xuống bàn, rồi quỳ xuống trước mặt ta.
"Nhưng mỹ nhân quan tâm đến hoàng thượng như vậy, nô tỳ dù có phạm thánh chỉ, cũng phải để mỹ nhân biết rõ.”
"Trước khi đăng cơ, khi tiên hoàng còn tại vị, hoàng thượng từng bị kẻ tiểu nhân hạ độc. Khi đó, trên kiếm có độc, hoàng thượng trúng độc, cộng thêm bệnh căn bẩm sinh, thân thể từ đó càng ngày càng yếu. Hiện tại dù được thái y điều trị bằng thuốc, nhưng ngày ngày bận rộn ở Ngự Thư phòng xử lý chính sự, ngay cả uống thuốc cũng quên, chứ đừng nói là ăn cơm..."
Nàng càng nói, giọng càng thấp, vành mắt ta đỏ lên. Nghĩ đến việc cả ngày Tạ Hành không đến tìm ta, nhất định là rất bận, nhưng ban ngày vẫn nhớ sai người đưa y phục mới cho ta, lòng ta bỗng tràn đầy quyết tâm—
Ta phải mang cơm đến Ngự Thư phòng cho Tạ Hành, còn phải trông hắn ăn hết mới được.
Ăn vội vài miếng cơm, ta xắn tay áo đi vào bếp nhỏ.
Cúc Hạ vội đuổi theo, hỏi:
"Nương nương muốn làm gì? Để nô tỳ giúp người nhé!"
"Không cần, ta tự làm được."
Ta khéo léo đập một quả trứng vào bát, nghĩ một chút rồi đập thêm quả nữa, thêm nước, thêm muối, khuấy đều rồi đặt lên bếp hấp.
Cúc Hạ ngẩn người tại chỗ, hỏi:
"Nương nương đây là... đang làm gì vậy?"
"Chưng trứng hấp."
Ta nghiêm túc nhìn nàng:
"Hoàng thượng thân thể không tốt, cần ăn nhiều đồ bổ dưỡng."
Khi ở nhà, trứng là thứ rất quý, chỉ đệ đệ mới được ăn, ta không bao giờ được chạm vào.
Có một lần, đệ đệ vội đi chơi, còn thừa hai miếng trứng, ta trốn sau bếp, dùng bánh màn thầu khô chấm vào ăn hết. Hương vị ấy vẫn còn vương vấn nơi đầu lưỡi ta cho đến tận bây giờ.
Khi trứng hấp đã chín, ta dùng khăn lót, đặt vào hộp cơm. Quay đầu lại, thấy Cúc Hạ đứng một bên, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?"
"Nương nương chỉ mang trứng hấp qua thôi sao?"
Nàng gợi ý:
"Hay mang thêm vài món điểm tâm hoặc canh bổ..."
Ta cảm thấy nàng nói rất có lý:
"Đúng vậy, chỉ một bát trứng hấp, hoàng thượng chắc chắn không no — lúc nãy canh cá và đậu phụ nhồi trong bữa tối ta chưa ăn miếng nào, mang thêm cho hoàng thượng vậy."
Cúc Hạ trông có vẻ muốn nói thêm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giac-mong-dem-xuan/chuong-4.html.]
Hồng Trần Vô Định
Khi ta mang hộp cơm đến Ngự Thư phòng, trời đã tối muộn, bên trong vẫn còn sáng đèn, Tạ Hành đang ngồi trước bàn xem tấu chương.
Trước khi vào cửa, Phó công công đứng cạnh Tạ Hành nói với ta rằng, Tạ Hành buổi trưa ăn rất ít, buổi tối cũng chưa dùng bữa, dặn ta bằng mọi giá phải khuyên hắn ăn.
Ta âm thầm tự động viên mình, đặt hộp cơm trước mặt hắn, dồn hết can đảm nói một hơi:
"Ngày nào cũng có buổi chầu sáng, tấu chương đọc không hết được đâu. Ngài ăn cơm trước đi, ăn xong thần thiếp sẽ giúp ngài đọc, đọc đến sáng cũng được."
Ngòi bút trên giấy khựng lại, Tạ Hành ngẩng lên nhìn ta, trong mắt thoáng chút ý cười, nhưng khí thế ta cố gắng dựng lên lại sụp đổ ngay lập tức:
"... Thần thiếp hấp trứng cho ngài."
Tạ Hành thật sự đặt bút xuống, tùy ý đẩy tấu chương và bút mực sang một bên, ra hiệu ta mở hộp cơm.
"Tại sao lại hấp trứng?"
Ta nhỏ giọng nói:
"Vì đây là đồ tốt, rất bổ cho sức khỏe."
Tạ Hành cầm thìa, ngẩng đầu lên, ánh nến nhảy múa trong mắt hắn, hòa cùng ánh nhìn lấp lánh, tựa như sinh ra thêm một cảm xúc mới.
Sau đó, hắn nói:
"Đã là đồ tốt, vậy Tang Tang ăn cùng trẫm một chút đi."
"Thần thiếp không đói, trước khi tới đây đã ăn no rồi."
Ta vội lắc đầu, thuận tay lấy ra những món khác trong hộp cơm:
"Đây là canh cá và đậu phụ nhồi, ngài ăn khi còn nóng, ăn xong uống thuốc của thái y kê."
Tạ Hành rất nghe lời, ăn hết bát trứng hấp, nhưng canh cá và đậu phụ nhồi gần như không động vào.
Thấy ta nhìn đầy mong đợi, hắn ngả người ra ghế, bất lực nhìn ta cười:
"Ngon lắm, nhưng lần sau đừng mang nhiều như vậy nữa."
5
Sau bữa ăn, Tạ Hành không xem tấu chương nữa, mà nói muốn dạy ta học chữ.
Hắn nắm tay ta, từng nét từng nét viết lên giấy tên của ta và hắn, rồi hỏi:
"Tang Tang còn muốn học chữ gì nữa không?"
Ta nghiêm túc nghĩ một lúc lâu, rồi nói:
"Bình an, khỏe mạnh."
"Tạ Hành, ta mong ngài bình an, khỏe mạnh."
Lực tay hắn phủ lên tay ta siết chặt thêm, nhưng Tạ Hành không nói gì, chỉ nắm lấy tay ta, viết xuống giấy hai chữ "Bình An, Khỏe Mạnh".
Ta còn chưa kịp lên tiếng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột ngột đẩy ta sang một bên, rồi phun ra một ngụm m.á.u lớn.
Màu đỏ thẫm loang ra trên giấy, nhòe đi bốn chữ vừa viết.
Một cơn lạnh buốt và đau đớn xé lòng cuộn lên. Trước khi Tạ Hành ngã xuống, ta kịp giữ lấy hắn, rồi quay đầu hét lớn:
"Phó công công!!"
Thái y đến rất nhanh, nhưng khi tới nơi, Tạ Hành đã bất tỉnh. Hắn nằm trên giường, gương mặt tái nhợt đến bệnh hoạn, môi không còn chút máu.
Phó công công nhìn ta, trấn an:
"Tang mỹ nhân, người hãy bình tĩnh, hoàng thượng sẽ không sao đâu."
Lúc này, ta mới nhận ra mình đang căng thẳng đến mức vặn nhăn cả vạt váy.
Chưa kịp đáp lời, thái y đã bắt mạch xong, quay lại nghiêm nghị nói:
"Là trúng độc."