Giấc Mơ Tan Vỡ Dưới Ánh Hướng Dương - 01.
Cập nhật lúc: 2025-01-16 03:23:32
Lượt xem: 168
Vào ngày kỷ niệm kết hôn, chồng tôi đưa ra hai lựa chọn.
Một là tôi hiến thận cho bạch nguyệt quang của anh ta, hai là ly hôn.
"Ly hôn!"
Tiền chia tay chín con số chẳng lẽ không thơm hơn sao?
Chỉ là ba tháng sau, anh ta lại dâng toàn bộ tài sản lên cho tôi.
"Ngoan, chúng ta tái hôn được không?"
1
Tôi thức tỉnh trên đường tự nguyện hiến thận cho bạch nguyệt quang của chồng.
Trên mặt còn vương nước mắt, điện thoại di động vẫn hiện dòng tin nhắn còn đang soạn dở…
"Em nguyện ý hiến thận cho Hứa Lâm Thư. Trang Dục, em yêu anh, chỉ cần anh không ly hôn với em, cài gì em cũng tự nguyện làm......"
???
Đầu tôi bỗng chốc tỉnh táo trở lại.
Tôi kinh ngạc vì mình lại có thể viết ra những lời hèn mọn ngốc nghếch như vậy.
Nhớ lại quan hệ với Trang Dục.
Kết hôn chính trị, kết hôn bí mật ba năm, hữu danh vô thực......
Tuy nói anh ta lớn lên cực kỳ đẹp trai, tuổi còn trẻ đã có được khối tài sản kếch xù nhưng cũng không đến mức khiến tôi mê muội tình nguyện từ bỏ cả thận của mình chứ?
Huống chi, quả thận kia, vậy mà hiến cho tình địch của tôi, bạch nguyệt quang của anh ta.
Nhưng nếu tôi thật sự là một nhân vật trong thế giới tiểu thuyết này, yêu nam chính điên cuồng, lại vì yêu mà không được cuối cùng uất ức mà c.h.ế.t với vai người vợ trước pháo hôi.
Tất cả dường như lại hợp lý.
"Dừng xe!"
Tài xế chậm rãi dừng xe bên đường: “Phu nhân, có chuyện gì sao?"
"Không đi bệnh viện."
"Về nhà, tôi muốn ly hôn với Trang Dục!"
Là nữ phụ xinh đẹp cao quý nhất trong cuốn sách này.
Quả thận này ai muốn hiến thì hiến!
Tôi tuyệt đối sẽ không vì giữ chân một người đàn ông mà vội vàng làm người ngốc!
Về đến nhà, tôi đi thẳng vào phòng ngủ, lấy từ trong ngăn kéo ra một bản thỏa thuận ly hôn.
Một tuần trước, là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Trang Dục.
Ngày thường Trang Dục rất bận rộn và có lẽ cũng vì không thích tôi nên rất ít khi về nhà.
Nhưng lần kỷ niệm này, anh ta lại đặc biệt nói với tôi là sẽ về.
Thậm chí vào ngày trước ngày kỷ niệm còn sai thư ký đưa đến một chiếc vòng cổ kim cương và vô số đồ bổ.
Vòng cổ tôi đã nhận trị giá bảy con số, một tháng trước, tôi từng nhìn thấy nó ở nhà đấu giá Giai Sĩ.
Trong lòng tôi vui sướng khó tả.
Tôi còn tưởng rằng cuối cùng anh ta cũng ý thức được mình đã bỏ bê tôi nên muốn nhân dịp kỷ niệm lần này để hòa hoãn quan hệ giữa chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giac-mo-tan-vo-duoi-anh-huong-duong/01.html.]
Ai ngờ, anh ta còn mang đến hai bản thỏa thuận.
Một bản là thỏa thuận hiến tặng.
Một bản là thỏa thuận ly hôn.
"Thận của em và Lâm Thư có độ tương thích cao nhất, nếu em nguyện ý hiến một quả cho cô ấy, anh sẽ cảm kích em trả đời, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra thì em vĩnh viễn là Trang phu nhân, không ai có thể lay chuyển vị trí của em.
Nếu em không muốn, chúng ta sẽ lập tức ly hôn. Hiện tại Lâm Thư cần anh, anh không muốn ở bên cô ấy với thân phận một người đàn ông đã có vợ."
Khi đó tôi đã phản ứng như thế nào?
Nước trong nồi canh cá nóng hổi b.ắ.n ra làm bỏng một đốm đỏ trên tay tôi, tôi cũng không phát hiện.
Trái tim như bị khoét thủng một lỗ.
Tuy nói tôi và Trang Dục là hôn nhân do gia tộc sắp đặt, nhưng từ nhỏ tôi đã yêu thầm anh ta.
Gả cho Trang Dục, từng là chấp niệm và mục tiêu duy nhất trong cuộc đời tôi.
Không ngờ, lấy thì lấy được nhưng trái tim anh ta lại càng cách xa tôi.
Tôi khẽ thở dài, tắt bếp, múc canh cá ra chén.
Tôi nở nụ cười gượng gạo: “Ăn cơm cùng em đi, có chuyện gì đợi ăn xong rồi nói.”
Hiếm khi anh ta không từ chối, thuận theo ngồi xuống bàn ăn.
Canh cá được nấu rất ngon, là tôi đã học nửa tháng từ dì giúp việc chăm sóc Trang Dục từ nhỏ.
Anh ta ăn được hai miếng thì dừng, tôi cũng như nuốt sáp, nước mắt suýt nữa rơi vào trong chén.
Người vợ làm món ăn ngon, người chồng đúng giờ về nhà ăn cơm, hai người cùng nhau ăn trên một bàn......
Khung cảnh sinh hoạt đơn giản ấm áp như vậy, tôi đã từng tưởng tượng vô số lần trong đầu.
Vậy mà không bao giờ nghĩ tới sẽ là trong tình huống như thế này.
Ăn xong một chén canh, tôi cố nuốt xuống vị chua xót trong cổ họng, nhận lấy hai bản thỏa thuận trên bàn, nói với anh ta rằng tôi cần mấy ngày để suy nghĩ.
Vẻ mặt Trang Dục thoáng giãn ra.
Có lẽ vì tôi không ồn ào không náo loạn, tất cả đều diễn ra theo dự đoán của anh ta.
Trước khi đi, thậm chí anh ta còn nở một nụ cười hiếm hoi, xoa đầu tôi rồi nói một câu “Ngoan”.
......
Nghĩ đến đây, tôi đổ hết những đồ bổ quý giá trong tủ lạnh vào thùng rác.
Sau đó dứt khoát ký tên vào giấy thỏa thuận ly hôn.
Vứt bỏ một người đàn ông không yêu mình, còn có thêm tiền chia tay lên đến chín con số.
Chỉ có kẻ ngốc mới do dự!
2
Tôi mang theo tờ thỏa thuận ly hôn đã ký đến tìm Trang Dục.
Ngoài cửa văn phòng, tiếng cười nói của Tiêu Sách, bạn thân của Trang Dục, từ bên trong truyền ra.
“Tôi đoán chắc chắn Giản Tâm sẽ không ly hôn với cậu. Năm đó trong lễ cưới của hai người, cậu còn không thèm lộ mặt, khách khứa bên dưới tất cả đều mang bộ dạng xem kịch vui, một mình cô ấy chống đỡ lên sân khấu, đọc lời thề, tự mình trao đổi nhẫn với chính mình, trong mắt ngấn lệ, vậy mà lại không rơi một giọt.
Trên đường, Giản tổng không nhịn được muốn dẫn cô ấy đi nhưng cô ấy nói cô ấy yêu cậu, cho dù cậu không đến, cô ấy cũng nguyện ý gả cho cậu.