Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ 1 - Chương 8.8

Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:20:55
Lượt xem: 15

Học thêm xong cô tiễn cô Tề về.

Ôn Nam Tịch ăn tối tắm giặt xong bèn ngồi xuống bên giường, tóc cô vẫn còn ướt, cô nắm chặt tóc, sau đó tuỳ ý lướt vòng bạn bè, đột nhiên nhớ tới số tài khoản QQ của Phó Diên mà Nguyên Thư lấy được trên diễn đàn, cô mở tấm ảnh đó ra, sau đó đăng nhập vào QQ, nhập tài khoản vào.

Một dòng xác nhận hiện lên.

“Ai vậy.”

Giọng điệu khó chịu thật đấy, Ôn Nam Tịch dừng lại, do dự một lát.

Rồi nhập: Ôn Nam Tịch

Sau khi gửi đi, Ôn Nam Tịch ném điện thoại qua một bên, đứng dậy lấy khăn lau tóc, thực ra cô chỉ thử một chút, có thể trong lúc đi tấn công, cô không cẩn thận bị tấn công trước.

Lau tóc xong điện thoại vẫn không có động tĩnh, Ôn Nam Tịch ngồi xuống đuôi giường, lấy sách ra ôn tập.

Mãi cho đến khi tắt đèn đi ngủ.

Ảnh đại diện màu đen của cậu hiện lên trong khung chat của cô.

Cậu đã chấp nhận lời kết bạn của cô rồi.

​​Ôn Nam Tịch giật mình, cô thật sự được thêm bạn sao? Cô đang ôm chiếc điện thoại di động bật sáng dưới chăn, nhìn ảnh đại diện của cậu, nhưng lại không biết nên gửi gì. Vì vậy, cô cũng không gửi nữa, đặt điện thoại xuống, kéo chăn đi ngủ.

Kỳ nghỉ Quốc khánh ba ngày rất ngắn, Ôn Nam Tịch lại bận học bổ túc, ngày cuối cùng Nguyên Thư đến rủ cô ra ngoài đi dạo uống gì đó, Ôn Nam Tịch buộc tóc đuôi ngựa rồi đi xuống, Nguyên Thư nhìn thấy thì nói: “Hôm nay là ngày nghỉ, cậu còn mặc đồng phục học sinh làm gì?”

“Thoải mái.” Ôn Nam Tịch ôm lấy cánh tay Nguyên Thư, Nguyên Thư mặc áo và váy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Rượu không thể uống được rồi.”

Ôn Nam Tịch cười nói: “Tớ rót cho cậu.”

“Đừng, đừng, đừng, muốn uống thì cùng nhau uống. Lúc nào kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, hãy mặc đồng phục và uống cho thỏa thích.” Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch lên xe buýt. Đối với họ, sự kết thúc của năm cuối cấp ba đồng nghĩa với việc trở thành người lớn, có nhiều việc có thể được thực hiện.

Hai người bắt hai trạm xe buýt đến chợ hàng hóa nhỏ, chợ đêm ở đây bán rất nhiều thứ nhỏ nhặt, kỳ quái và hiếm lạ, còn có rất nhiều phim nhựa, vân vân, trước mắt tràn ngập những thứ chói mắt, đối với học sinh bọn họ, có thể dành thời gian dài để ngắm. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư xem phim nhựa, nghe một ít ca khúc Hồng Kông và Đài Loan.

Nguyên Thư nói: “Nếu tớ có thể vào được Đại học Lê thành, tôi sẽ được đi Hồng Kông mỗi ngày.”

Ôn Nam Tịch nhấp một ngụm trà sữa, nói: “Đại học Lệ Thành thật sự tốt như vậy sao? Gia sư của tớ cũng nói có.”

“Đương nhiên, giờ cậu mới biết à.”

Ôn Nam Tịch mỉm cười: “Là mới chú ý.”

Hai người dạo xong, Nguyên Thư cũng không mua gì mà chỉ uống một cốc trà sữa lớn, Ôn Nam Tịch uống trà sữa còn chưa xong nên cầm trên tay cùng Nguyên Thư chờ xe buýt. Ban đêm ở bến xe buýt, con đường tấp nập xe cộ, ánh đèn neon nhấp nháy, chiếu ánh sáng vào bóng tối, giống như tiếng hát cất lên trong cuốn phim nhựa.

Nghẹn ngào, sâu thẳm.

Bên đó có mấy người đang đi tới, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư quay đầu thì thấy mấy người Nhan Khả, Phó Diên đang đi lên sân ga, mấy nam nữ sinh đang nói chuyện cười đùa, đều mặc đồng phục của trường phổ thông số 1. Nhan Khả không mặc đồng phục học sinh mà mặc váy, buộc tóc đuôi ngựa cao, nghiêng đầu nói chuyện với những người còn lại.

Nụ cười của cô ta đẹp như một bông hoa, mặt mày tươi sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-8-8.html.]

Phó Diên đút một tay vào túi quần, một bên vai vác cặp sách, cầm điện thoại di động, cụp mắt xuống, giữa đám đông, cậu đứng cùng một nam sinh với tư thế lười biếng.

Nhan Khả đứng ở bên cạnh cậu, cô ta mỉm cười cong mắt, lúc rời đi, liền nhìn thấy hai người Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư, cô ta hơi nhướng mày, nhìn sang chỗ khác, tiếp tục nói chuyện với mọi người. Dáng người cô ta cũng cao, cao tới vai Phó Diên, vốn đã xinh đẹp rồi, mặt mày còn tươi tắn, rất xứng đôi với cậu.

Nguyên Thư bĩu môi, kéo Ôn Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch quay mặt đi, cắn ống hút, lúc này, trong đám người có một nam sinh đột nhiên nói: “Nhan Khả, đó là bạn học cùng trường với cậu à?”

Yên lặng một lát, đội quân đông đảo ở bên đó đều nhìn về phía này. Phó Diên cũng ngẩng đầu nhìn sang, qua sườn mặt, Ôn Nam Tịch liếc nhìn bọn họ một cái, khóe mắt cô bắt gặp Phó Diên, đôi mắt Phó Diên đen nhánh, ánh mắt nhàn nhạt, Ôn Nam Tịch chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi..

Nhan Khả sửng sốt nói: “Đúng vậy, họ là học sinh trường tớ.”

“Cậu ấy thật xinh đẹp.” Cậu nam sinh kia mỉm cười nói. Nụ cười trên môi Nhan Khả cứng lại, cô ta vô thức liếc nhìn Phó Diên, Phó Diên nhàn nhạt mà thu hồi tầm mắt, đúng lúc đó, xe buýt tới, cửa mở ra, hai bên đều đi cùng một hướng trên chiếc xe buýt này. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư ở gần cửa xe nhất, lên trước.

Trên xe lúc này có người, đều là ngồi chuyến xe cuối cùng. Ôn Nam Tịch cùng Nguyên Thư không quay đầu lại, bọn họ chỉ đi được hai bước, dừng lại khi ở giữa có một chỗ ngồi.

Lôi lôi kéo kéo.

Đám người Nhan Khả lên xe, đi ngang qua bọn họ, Phó Diên rất cao, hơi cúi đầu, né tránh tay cầm đang đung đưa, đi ngang qua Ôn Nam Tịch.

Nhóm họ cách khá xa, ngồi ở hàng cuối cùng.

Phó Diên không có ngồi xuống mà đứng ở hàng ghế đầu, có một bạn học đứng cạnh cậu, khi bạn cùng lớp nói chuyện với cậu, cậu dựa vào ghế mà đáp lại.

Xe khởi động, ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào.

Nó lướt qua trên mặt Ôn Nam Tịch, cô cắn ống hút nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, đêm trong lành, ánh đèn cũng đẹp, cô gái đứng đó, giống như một tầng sương mù.

Mấy nam sinh trường số 1 đều nhìn cô, Nhan Khả nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cảm thấy bất mãn, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Phó Diên, Phó Diên đang cầm điện thoại ấn nút, cậu đứng lơ đãng.

Ánh mắt cậu dừng ở màn hình giao diện QQ trên điện thoại di động.

Điện thoại di động của Ôn Nam Tịch vang lên trong túi quần, cô dùng một tay lấy ra.

Có một tin nhắn QQ trên đó.

Hình đại diện màu đen.

Diên: Cậu cứ như vậy mà theo đuổi sao?

Trong chiếc xe buýt lắc lư, Ôn Nam Tịch vô thức nhìn thiếu niên đứng phía sau, Phó Diên nhét điện thoại vào túi quần, nhướng mày nhìn cô.

Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch.

Cô nhìn đi nơi khác, nghĩ ngợi, hình như cô vẫn chưa bắt đầu đuổi theo cậu.

Cái chính là cô không biết theo đuổi như thế nào.

Loading...