Giả Vờ 1 - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:11:26
Lượt xem: 21
Năm 2015, năm cuối cấp 3 khai giảng vào tháng 8.
Cô nhận được kết quả thi cuối kỳ, lúc ấy gần như nín thở khi xem thứ hạng.
Vị trí đầu tiên là Nhan Khả với 640 điểm.
Vị trí thứ hai là Ôn Nam Tịch với 635 điểm.
Cô vẫn bị cô ấy đ è xuống vị trí phía dưới, Ôn Nam Tịch thở không nổi, Nguyên Thư nhìn sang thăm dò, thấy thứ hạng phía trên thì dừng lại: “Chỉ kém 5 điểm thôi, rất nhanh thôi, cậu sẽ vượt qua được cậu ấy.”
Ôn Nam Tịch kìm xuống nước mắt, gấp phiếu điểm lại ậm ừ, mấy người bạn cùng lớp đi ngang qua còn cười gọi cô là ngàn năm vẫn chỉ là vị trí thứ hai. Nguyên Thư ngẩng đầu nói: “Biến, Nam Tịch chỉ thiếu chút điểm mà thôi, mọi chuyện trên đời này đều có thể thay đổi, mấy người câm miệng lại.”
“Chậc chậc, vậy chúng tôi sẽ chờ tin tốt của Nam Tịch, xem khi nào cậu ấy vượt qua được Nhan Khả. Đã hai năm rồi, cậu vẫn luôn ở ngay phía sau.” Mấy người đó đồng loạt cười ha ha. Lúc quay đầu nhìn thấy Nhan Khả đang đi vào cửa, liền mỉm cười vây quanh: “Nhan Khả, chúc mừng cậu, cậu lại đạt được hạng nhất, cho tớ xem bài làm…”
Nhan Khả đặt cốc nước xuống, khóe môi mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nhìn Ôn Nam Tịch một cái.
Nguyên Thư khẽ chạm vào cánh tay của Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch lấy khăn giấy ra lau nước mắt, lặng lẽ lấy sách vở mở ra, tiếp tục luyện đề. Nguyên Thư nhìn vẻ mặt đắc ý của Nhan Khả, cũng bĩu môi mà lấy sách vở ra, nói: “Tớ thật sự không thể chịu nổi vẻ mặt trịch thượng của cậu ta.”
Ôn Nam Tịch không nói gì.
Vừa có kết quả thi, tối nay không cần phải học tiết tự học buổi tối, cô giáo bảo họ về nhà đưa kết quả cho bố mẹ xem và ký tên. Khi mặt trời lặn về hướng tây, ánh hoàng hôn rực rỡ ẩn hiện sau những ngọn cây, chiếu những tia nắng xiên xiên ra ngoài. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đeo cặp ra khỏi trường, mỗi người mua một cây kem rồi sánh vai đi về nhà.
Nguyên Thư giơ tay lên, nhìn ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ tay: “Nam Tịch, cậu có từng nghĩ tới tương lai bản thân sẽ làm gì không?”
Ôn Nam Tịch bị cái lạnh của cây kem làm cho mặt đỏ hồng, lắc đầu nói: “Không biết, tớ chỉ muốn thi vào một trường đại học tốt.”
Nguyên Thư gật đầu: “Cũng đúng, ưu tiên hàng đầu của chúng ta là trúng tuyển đại học, sau đó mới bàn chuyện tương lai.”
Ôn Nam Tịch ừ một tiếng, lúc đi đến dưới nhà, cô tạm biệt Nguyên Thư rồi lên lầu ba, lấy chìa khóa trong cặp ra, “cạch” một tiếng, cửa mở, bên trong chỉ có Ôn Hữu Đào đang ngồi trên ghế sofa tại phòng khách đọc tạp chí, trong phòng ánh đèn không sáng lắm, ông ngẩng đầu lên: “Về rồi à?”
Ôn Nam Tịch cởi cặp ra, nhìn vào phòng bếp: “Mẹ con đâu ạ?”
“Trong phòng.”
Ôn Nam Tịch ồ một tiếng, mở cặp lấy phiếu điểm và bài kiểm tra, dừng một chút rồi mới đưa cho Ôn Hữu Đào: “Kết quả thi cuối kỳ.”
Ôn Hữu Đào đóng tạp chí lại, cầm bài thi và bảng điểm, vô thức nhìn bảng xếp hạng, cái tên đầu tiên ông thấy là Nhan Khả, chỉ cười một cái, sau đó ngước mắt nhìn về phía Ôn Nam Tịch: “Sao lại đứng thứ hai rồi? Có vẻ Nhan Khả luôn có thể vượt qua con một cách dễ dàng hả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-2.html.]
Ôn Nam Tịch mím môi, ánh mắt tối sầm, không phản ứng lại.
Ôn Hữu Đào thở dài, “Con và Nhan Khả học cùng lớp đã hai năm. Lần họp phụ huynh trước, giáo viên khen Nhan Khả nhiều hơn khen ngợi con. Con đó, nên sôi nổi hơn, học hỏi nhiều hơn từ Nhan Khả, bù đắp một số thiếu sót.”
Ôn Nam Tịch dùng đầu ngón tay túm lấy túi quần đồng phục học sinh của mình.
Cánh cửa sau lưng mở ra, Ôn Du bước ra, Ôn Hữu Đào cầm lấy cây bút trên bàn, ngước mắt lên nói với bà: “Con gái của bà lại chỉ đứng thứ hai trong kỳ thi, gia sư mà bà thuê cũng thành công cốc. Thật vô dụng, dù có làm gì cũng vô dụng.”
Bước chân Ôn Du dừng lại, sắc mặt hơi tái nhợt.
Bà nhìn con gái nói: “Không sao đâu, lần sau cứ cố gắng hết sức nhé, Nam Tịch.”
Ôn Nam Tịch rơi nước mắt, cô nhìn mẹ, gật đầu. Sau khi ký tên, Ôn Nam Tịch lấy bài kiểm tra và bảng điểm nhét vào cặp.
Giờ ăn tối.
Ôn Hữu Đào nhận một cuộc điện thoại, hai mẹ con yên lặng ngồi vào bàn ăn, Ôn Du gắp rau vào bát cho Ôn Nam Tịch, cô cúi đầu ăn, Ôn Du suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là, mẹ đổi cho con một giáo viên khác?”
“Mẹ, mẹ cứ sắp xếp đi.”
Ôn Nam Tịch thờ ơ nói.
Từ khi có nhận thức, cô đã phải cạnh tranh với Nhan Khả, Ôn Hữu Đào luôn quan tâm đ ến Nhan Khả, chỉ vì Nhan Khả là con gái của mối tình đầu của ông ta, ông ta luôn có một tiêu chuẩn với mối tình đầu, vì vậy tự nhiên cũng chú ý đến con gái của cô ấy, thậm chí còn so sánh cô với Nhan Khả, thậm chí còn đối tốt hơn so với người con gái ruột là cô, bất cứ điều gì cũng muốn cô học hỏi từ Nhan Khả.
Tuy nhiên, Ôn Nam Tịch chưa bao giờ vượt qua Nhan Khả trong bảng xếp hạng thi cử, trong hoạt động câu lạc bộ và trong mắt giáo viên, Ôn Nam Tịch cũng ở thế bất lợi trước Nhan Khả.
Có thể nói, cô luôn sống trong cái bóng của Nhan Khả.
Tình cờ là cả hai học cùng lớp trong ba năm phổ thông.
Ăn tối xong, Ôn Hữu Đào còn chưa nói chuyện điện thoại xong, Ôn Nam Tịch đã cầm trái cây Ôn Du cắt cho cô vào phòng học. Cô xem lại các câu hỏi trong đề thi, làm đi làm lại câu hỏi đã khiến khoảng cách của cô với Nhan Khả cách xa. Một lần lại một lần, làm được một lúc thì cô bắt đầu choáng váng đến mức không thể thở được trong căn phòng nhỏ.
Cô chỉ đơn giản muốn ném bài kiểm tra đi.
Điện thoại di động gần đó vang lên, Nguyên Thư lén lút gửi tin nhắn cho cô, điện thoại di động của họ thời đó không có Internet, Internet chỉ có vào cuối tuần, ngày thường chỉ có thể gửi tin nhắn thường.