Giả Vờ 1 - Chương 14.2
Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:25:37
Lượt xem: 14
Ôn Nam Tịch đứng tại chỗ không nhúc nhích, Nguyên Thư nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta thật vô liêm sỉ, dựa vào cái gì mà lại hỏi xin đồ từ bố cậu cơ chứ?”
Ôn Nam Tịch hoàn hồn, cầm lấy nước nóng rời đi.
Nguyên Thư vội vàng đuổi theo cô, nhìn cô: “Nam Tịch.”
“Tớ không sao.”
“Hôm qua bố cậu có khen cậu không?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, xoay người đi vào phòng học.
Nguyên Thư sửng sốt.
Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, quả thực sự rất đáng sợ.
–
–
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tháng 12 đã kết thúc, bắt đầu tiến vào mùa đông, mọi người đều mặc áo khoác bên ngoài đồng phục học sinh, hoặc mặc thêm một bộ quần áo bên trong đồng phục học sinh. Tuần trước, Nhan Khả đang chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Phó Diên, cậu ta và Đàm Vũ Trình đã đặt một phòng KTV cực lớn, thậm chí còn đặt cả một chiếc bánh kem đặc biệt.
Đồng thời mời một số bạn cùng lớp mà có mối quan hệ tốt tham gia.
Còn tự tay làm thiệp handmade Ma Kết, hết thảy mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngày đó đến.
Hôm nay ngày 22, là thứ ba.
Ôn Nam Tịch đang cầm một cuốn sách tiếng Anh nghe từ vựng, cô giấu điện thoại dưới cuốn sách, nhắn tin.
Ôn Nam Tịch: Sinh nhật vui vẻ, tuổi mới bình an.
Diên: Cảm ơn.
Ôn Nam Tịch: [ Cố lên cố lên cố lên]
Diên: Buổi tối ra ngoài được không?
Ôn Nam Tịch: Đi đâu?
Diên: Cùng nhau dùng bữa, còn có một buổi tiệc sinh nhật nữa.
Ôn Nam Tịch: Tôi không đi.
Diên:?
Ôn Nam Tịch: Buổi tối có tiết tự học.
Bên kia yên lặng vài giây.
Một lúc sau cậu lại gửi tin nhắn tới.
Diên: Sang năm tôi sẽ giúp cậu.
Ôn Nam Tịch: Cảm ơn.
Vài giây nữa lại trôi qua.
Diên: Ôn Nam Tịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-14-2.html.]
Cậu chỉ gửi ba chữ này qua, không có gì hơn, Ôn Nam Tịch tiếp tục đọc sách, một lúc sau, cô soạn tin nhắn.
Ôn Nam Tịch: Tôi muốn chuẩn bị bánh kem cho cậu.
Ôn Nam Tịch: Nhưng tôi chỉ muốn dành thời gian với cậu.
Diên: Ở đâu.
Ôn Nam Tịch: Núi Đa Thành
Diên: Ừ.
Ôn Nam Tịch cất điện thoại, nhìn thấy Nhan Khả mặt mày tươi cười bước vào, cậu ta liếc nhìn Ôn Nam Tịch một cái rồi quay đi, ngồi xuống chỗ của mình, hôm nay cậu ta trang điểm nhẹ nhàng khiến đường nét trên khuôn mặt có phần diễm lệ, sớm đã mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu đen trễ vai mặc bên trong bộ đồng phục học sinh.
Ôn Nam Tịch đeo tai nghe vào.
Buổi chiều, Ôn Nam Tịch đi gõ đơn xin nghỉ phép, trên bàn Trương Vũ Xuyên có mấy tờ đơn xin nghỉ phép, thầy ấy có chút khó xử, thì thầm: Hôm nay các em bị sao vậy, đều xin nghỉ phép?”
Nhưng bởi vì những học sinh xin nghỉ học đều có thành tích rất tốt, đặc biệt là Ôn Nam Tịch và Nhan Khả, nên thầy ấy vẫn duyệt cho Ôn Nam Tịch nghỉ phép, thầy nhìn Ôn Nam Tịch nói: “Nói cho thầy biết, tối nay em định làm gì?”
Ôn Nam Tịch bình tĩnh nói: “Trong nhà em có chuyện ạ.”
“Được, đã được phê duyệt.”
Ôn Nam Tịch nói cám ơn rồi quay người rời đi, buổi tối Nguyên Thư phải học tiết tự học nên Ôn Nam Tịch cũng không chào hỏi cô ấy một tiếng, chỉ xuống lầu rồi đi về nhà. Ôn Du ở nhà chỉ có một mình, Ôn Nam Tịch nhờ Ôn Du dạy cô làm bánh, Ôn Du cười hỏi: “Sinh nhật ai thế? Nguyên Thư à? Mẹ nhớ không phải là ngày hôm nay.”
“Là bạn cùng lớp.” Ôn Nam Tịch đeo tạp dề, chăm chú làm việc.
Ôn Du cười nói: “Vậy thì làm đẹp một chút.”
“Vâng ạ.”
Tay nghề của Ôn Du quả thực rất tốt, dù là nấu ăn hay làm bánh ngọt, bà đều là hạng nhất. Làm xong, Ôn Nam Tịch lén lút lấy một tấm thiệp, viết “Phó Diên, sinh nhật vui vẻ.” Sau đó cô giấu nó vào cặp sách, đeo cặp lên lưng rồi xách bánh đi ra ngoài.
Cô và Phó Diên hẹn nhau trên đỉnh núi.
Núi Đa Thành nằm ở phía sau nhà thi đấu Nam An, có một con đường đi thẳng đến đó, ban đêm cũng có người leo núi, chỉ là không nhiều lắm, Ôn Nam Tịch đeo cặp đi lên đ ỉnh núi.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Phó Diên đang tựa vào đá, cúi đầu bấm điện thoại di động.
Ôn Nam Tịch nhét tấm thiệp lên bánh, thắp nến: “Phó Diên.”
Phó Diên nghe thấy giọng nói của cô thì ngước mắt lên.
Cô gái xinh đẹp khoác cặp, mặc áo trùm đầu màu đỏ bên ngoài bộ đồng phục học sinh, gió thổi tung mái tóc, cô mỉm cười cầm một chiếc bánh nhỏ đứng đó, ngọn nến thắp sáng đôi mắt cô, đôi mắt cong cong giống như một nàng tiên.
Phó Diên sửng sốt vài giây.
Ôn Nam Tịch bước nhanh mấy bước: “Mau ước đi.”
Cô ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, Phó Diên đi tới, không khỏi nhếch lên khóe môi, buông cặp sách xuống, ngồi đối diện cô.
Ôn Nam Tịch cởi cặp sách ra.
Nâng cao chiếc bánh lên, nói: “Ước trước đi.”
Phó Diên lười biếng giơ hai tay lên, chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Ôn Nam Tịch hát chúc mừng sinh nhật cậu.
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, chúc ước mơ của cậu thành hiện thực, cầu mong cậu bình an, cầu mong cậu hạnh phúc mãi mãi…”