Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ 1 - Chương 12.1

Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:23:54
Lượt xem: 13

Bạn học vừa nghe vậy: [Hả, ở gần nhà cậu à, xa quá thôi tôi không đi đâu.]

Nhan Khả: [Này, này.ư

Ôn Nam Tịch đọc vài giây rồi thoát ra.

Tối thứ sáu.

Ôn Nam Tịch nói với cô Tề rằng chỉ học một tiếng. Cô Tề không biết cô bận gì, nhưng khoảng thời gian gần đây tiếng anh tiến bộ vượt bậc, nên cô ấy cũng thở phào, vì thế bèn đồng ý. Dạo này Ôn Hữu Đào tăng ca liên tục, ông nhận công trình mới, bận tới tối muộn.

Ôn Nam Tịch cất đề thi vào cặp sách, lúc tiễn cô Tề về có nói với Ôn Du một tiếng, rằng mình đến nhà bạn học.

Cô Tề cười nhìn Ôn Nam Tịch, mở cửa đi ra, Ôn Du biết tối nay cô Tề còn có việc nên cũng không mời ở lại, thấy Ôn Nam Tịch định ra ngoài, “Con đến nhà ai vậy?”

Ôn Nam Tịch không hề thay đổi sắc mặt, “Nguyên Thư, bố mẹ cậu ấy lại không ở nhà ạ.”

Ôn Du gật đầu, “Đừng về muộn quá nhé.”

“Vâng ạ.”

Sau đó Ôn Nam Tịch và cô Tề cùng xuống lầu, cô Tề lấy chìa khoá ra, nhìn cô một cái, “Thả lỏng một chút cũng rất tốt.”

“Tạm biệt cô.” Ôn Nam Tịch vẫy vẫy tay.

Sau khi cô Tề rời đi, Ôn Nam Tịch đi về phía trạm xe bus, ở trạm xe, Phó Diên mặc áo đồng phục, tay đút túi quần, đeo balo ở một bên vai, có chút lười biếng đợi cô.

Ôn Nam Tịch tới gần.

Cậu ngẩng đầu lên, đúng lúc xe bus đi tới dừng lại ở trước mặt, Ôn Nam Tịch kéo áo cậu đi lên xe theo phản xạ, Phó Diên đi ở phía sau cô, hai người một trước một sau lên xe bus, nhưng chuyến xe này đi về phía trung tâm mua sắp, lại là thứ bảy nữa nên rất nhiều người, vừa lên xe đã chật cứng người.

Ôn Nam Tịch lấy thẻ ra quẹt.

Phó Diên ở sau lưng cô cũng quẹt thẻ, bíp một tiếng, cậu cất thẻ đi, cửa xe đóng lại, bánh xe chuyển động.

Ôn Nam Tịch nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm, đuôi tóc quẹt qua yết hầu Phó Diên, Phó Diên nắm lấy máy quẹt thẻ, yết hầu khẽ cuộn, thấp giọng nói, “Bám chắc.”

Ôn Nam Tịch gật đầu, sau khi đứng vững bèn lách qua mọi người đi về phía sau, bởi vì bên phải có nhiều người hơn nên Phó Diên nắm tay nắm bên trái, men theo đó đi xuống, đường gân trên tay thiếu niên hiện lên rõ rệt, trông rất hút mắt, ít nhiều cũng chặn cho Ôn Nam Tịch không đụng phải những người khác, rất nhanh sau đó, họ đã đến phía sau.

Ôn Nam Tịch đứng vững, đèn đỏ chiếu vào trong xe, bờ mi cô cong cong, Phó Diên đứng bên cạnh cô, lúc đông người cô bị đẩy vào lòng cậu, còn cậu quay người chặn bên ngoài.

Ôn Nam Tịch đưa tay nắm lấy túi áo cậu theo phản xạ, Phó Diên nhìn cảnh vật bên ngoài xe bus

Tầm mắt thỉnh thoảng rơi xuống đôi mắt của Ôn Nam Tịch, cô cũng nhìn ra ngoài, hai người đều yên lặng đợi đến trung tâm mua sắm.

May là không xa, cách bốn trạm là đến, xe vừa dừng, cửa mở, Ôn Nam Tịch lập tức đi xuống, cô thở một hơi nói: “Chật quá.”

Phó Diên đi xuống phía sau cô.

Cậu nắm balo, kéo dây balo của cô, “Ở bên này,”

Ôn Nam Tịch mơ màng cùng đoàn người đi nhầm hướng, cô xoay người về phía cậu, hỏi, “Cậu ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

Ôn Nam Tịch nghĩ, “Cậu không ở nhà, ăn ở đâu vậy?”

“Ở trường.” Phó Diên buông dây balo của cô ra, quay đầu nhìn cô một cái, Ôn Nam Tịch ngưỡng mộ, “Sáu giờ mà trường cậu vẫn còn đồ ăn à.”

Phó Diên đi ở bên cạnh, “Ở tầng ba toà nhà ăn có một nhà hàng.”

Vừa nghe vậy Ôn Nam Tịch đã hiểu, tự bỏ tiền mua, nhà hàng thứ bảy chủ nhật đều hoạt động, giáo viên hay học sinh đều có thể đến ăn, chỉ là giá thành sẽ nhỉnh hơn một chút.

Ôn Nam Tịch cũng ăn ở trường mình vài lần, đắt hơn thì không nói, nhưng còn không cả ngon bằng mấy món mẹ nấu nên cô không đến đó thêm lần nào nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-12-1.html.]

Trung tâm mua sắm này có rất nhiều người, nhưng ở phía sau có một hàng tiệm sách và đ ĩa, Phó Diên dẫn cô đi vào một cửa hàng, bên trong có rất nhiều đ ĩa, có một số được đóng gói vô cùng tinh xảo, Phó Diên lấy một cái bỏ vào máy, ngón tay thon dài nhấn một cái, bài hát liền vang lên.

“Đường phố tấp nập người và xe

Phố thị phồn hoa, kẻ say sưa trong đêm

Sợ tan tầm phải đợi xe thật lâu

Xếp hàng còn phải cầm ô che

Vừa qua toà Sino, mưa đã ập xuống…”

“Giống như ngày gặp lại, ít nhiều chuyện cũ vẫn còn đọng lại trong tim, cảnh mưa hoa trong đêm khiến tôi ưu phiền, nhìn bóng hình cô ấy, người mà tôi không bao giờ có được nữa…”

Phó Diên đứng cạnh chiếc máy, Ôn Nam Tịch dựa lưng vào tường, giọng trầm của Hồng Trác Lập vang lên, vây quanh hai người, tựa như đang đứng trên con ngõ Hongkong, đôi người nhìn nhau. Đôi mắt Ôn Nam Tịch sáng lên, “Nhạc của ai vậy? Hay quá.”

Khoé môi Phó Diên cong lên: “Hồng Trác Lập, Nathan Road.”

Ôn Nam Tịch say mê không thôi, chìm đắm trong bài hát, Phó Diên nhìn nụ cười tươi của cô dưới ánh đèn, cậu cũng cúi đầu cười.

Rồi hai người lại nghe thêm vài bài hát nữa.

Sau đó đi qua hiệu sách mua vài bộ đề, Phó Diên chọn cho Ôn Nam Tịch, đi quanh hiệu sách rồi lên tầng hai, là một khu vui chơi, Ôn Nam Tịch kéo dây balo của Phó Diên, vừa bước vào cô đã quay lại nhìn cậu, Phó Diên khẽ nhướng mày, đẩy vai cô, “Đi thôi.”

Ôn Nam Tịch xấu hổ cười, hai người mua đồng xu, việc đầu tiên Ôn Nam Tịch làm là đi đến khu gắp thú, những chú gấu màu hồng đã thu hút ánh mắt cả cô, giống như giấc mơ trong lồ ng kính, khiến người ta muốn gắp ra để sở hữu. Ôn Nam Tịch đút đồng xu vào máy, bắt đầu gắp.

Phó Diên cầm hộp đồng xu đứng bên cạnh nhìn cô gắp.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt nghiêm túc của cô, Phó Diên lười biếng mở miệng, “Ôn Nam Tịch.”

“Hả.”

Ôn Nam Tịch vẫn nhìn chằm chằm gấu bông bên trong.

Phó Diên nhìn sườn mặt cô, “Sang năm cậu thi cùng trường với tôi nhé.”

Con gấu rơi xuống bên lỗ ra, không được.

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu lên nhìn Phó Diên.

Cậu đang nhìn cô, ánh đèn trên trần nhà chiếu lên gương mặt cậu, đôi mắt cậu đen láy.

“Hay là cậu muốn thi trường nào?” Cậu mở miệng nói, có chút lười biếng và tuỳ hứng.

Ôn Nam Tịch khẽ mở miệng, vốn định nói là Đại học Lê Thành, nhưng không biết vì sao cô lại lắc đầu, nói: “Vẫn chưa, vẫn chưa nghĩ ra, cậu thì sao? Chắc thi mấy trường ở Bắc Kinh chứ.”

Mục tiêu của Nhan Khả là đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa và Khoa học Kỹ thuật Bắc Kinh, mấy ngôi trường này đều ở Bắc Kinh.

Phó Diên gật đầu: “Đại học Bắc Kinh.”

Ôn Nam Tịch ồ một tiếng, cô mím môi đáp: “Dược.”

Phó Diên nghe vậy, khoé môi cong lên.

Ôn Nam Tịch mỉm cười, cô thu lại ánh mắt, nghiên cứu làm sao để gắp được gấu, nghiêng đầu nhìn vài lần, “Làm sao để gắp được đây, cậu nghĩ nên gắp đùi hay m.ô.n.g gấu?”

Phó Diên nhìn qua góc độ của cần gắp, chỉ lệch một chút.

Cậu đứng thẳng lưng, đi đến sau lưng cô, Ôn Nam Tịch buông cần điều chỉnh ra, khẽ nhích sang một bên, cậu nắm lấy, mắt nhìn con gấu bên trong, lúc cần gắp hạ xuống, gắp vào m.ô.n.g gấu, sau đó liền buông tay.

Cạch.

Chú mèo bông đội nón lá rơi ra ngoài.

“Wow.”

Ôn Nam Tịch có được chú mèo mới.

Loading...