GIA PHU KIỀU NHƯỢC - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:17:06
Lượt xem: 100
Hoa Sùng An? Cái tên nghe sao mà...
Hoa Hành Quân lại ho lên, ta vội vàng xoa lưng giúp hắn, trong phút chốc, ta bỗng giật mình nhận ra: “Khoan đã! Đó chẳng phải là phụ thân của chàng ư?!”
6.
Nghị Võ Hầu Hoa Sùng An vốn là bình dân áo vải. Sau đó thi đỗ tiến sĩ, Trưởng công chúa Đoan Dương nhất kiến chung tình với ông ấy, quyết ý hạ mình gả cho ông ấy.
Khi ấy, mỹ nhân và tài tử là đoạn giai thoại nổi tiếng trong kinh thành.
Chỉ tiếc rằng Trưởng công chúa Đoan Dương chưa sống bao lâu đã qua đời vì bệnh tật, để lại đứa con khi ấy mới bảy, tám tuổi, thân thể dường như cũng bị lây nhiễm bệnh tật, sức khỏe ngày một kém đi.
Hoàng đế vì thương cháu, lại cũng nể mặt muội muội mình, không lâu sau đã phong Hoa Sùng An lên chức Hầu nhất phẩm, thậm chí còn gả muội muội khác của mình là công chúa Tấn Dương để tục huyền cho ông ta.
Bao năm qua, y tuy sống tiêu d.a.o tự tại, bệnh tình của Hoa Hành Quân cũng chỉ được hỏi thăm vài lần qua loa, nhưng mọi người đều cho rằng y chỉ là người phụ thân không giỏi bộc lộ cảm xúc, chưa ai nghi ngờ y cả.
Hoa Hành Quân còn nói là “từ sớm”?
Chẳng lẽ hắn đã luôn biết phụ thân muốn hại mình sao?
Vậy nên khi ta nghi ngờ Hầu phu nhân, hắn mới có vẻ điềm nhiên như vậy?
Nhưng, tại sao?
Tại sao Hoa Hầu gia lại muốn xuống tay với nhi tử duy nhất của mình?
Ta trằn trọc suy nghĩ mấy ngày cũng không sao hiểu nổi, Hoa Hành Quân chỉ bảo ta không cần quan tâm, hắn sẽ lo liệu mọi chuyện.
Ta vẫn cảm thấy sự tình không hề đơn giản như thế, nhưng lại chẳng thể nói rõ được chỗ nào không đúng, có lẽ vì ta chưa từng tiếp xúc nhiều với vị Hoa Hầu gia này này.
Gả tới đây cũng đã nửa năm, chỉ có dịp gia yến mới thấy mặt ông ấy, nhưng đến nay cũng chưa nói với nhau được mười câu.
Bên ta còn đang suy nghĩ phải làm thế nào để tìm hiểu thêm về người cha chồng này thì cơ hội lập tức tìm tới cửa.
Hai hôm nữa là sinh thần của Tam hoàng tử, Nghĩa Võ Hầu phủ có trong danh sách khách mời.
Hoa Hành Quân tất nhiên không yên tâm để ta đi, nhưng không thể lay chuyển sự kiên quyết của ta, đành miễn cưỡng đồng ý: “Nàng cùng mẫu thân ngồi bên nữ quyến, bà ấy là người khôn khéo, nếu có chuyện gì, có thể nhờ bà ấy giúp.”
“Tiệc sinh thần của hoàng tử, bao nhiêu quan lại quyền quý đều có mặt, có thể xảy ra chuyện gì được?” Ta cười khúc khích, nâng mặt hắn lên hôn một cái, “Chàng mới là người cần phải chú ý, lúc ta không ở đây, nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ về sớm thôi.”
Hoa Hành Quân dường như bị nụ hôn bất ngờ của ta làm sửng sốt, khựng lại một lát rồi định dặn dò tiếp thì ta đã nhân cơ hội đó chạy mất.
Hầu phu nhân vốn chẳng muốn đưa ta theo, nhưng ta dù sao cũng là Thiếu phu nhân, là nữ chủ nhân tương lai của Hầu phủ, sớm muộn gì cũng phải thay mặt Hầu phủ gặp gỡ quan lại quyền quý.
Bà ấy đành hạ mình đích thân đến viện của ta, chỉ đạo ta ăn mặc thế nào cho phù hợp, còn bắt ta tập đi tập lại lời chúc mừng sao cho đoan trang.
Nghe đâu vì Tam hoàng tử cưới nữ nhi của Lễ Bộ Thị Lang, mà nàng kia là người có cử chỉ lễ nghi nổi danh ở kinh thành, còn từng được mẹ chồng của ta nhìn trúng.
Mà nay được gả vào lại là một nữ nhi thương gia bốc mùi tiền như ta, hẳn nhiên bà ấy khó mà nuốt trôi cơn giận, quyết tâm phải lấy lại mặt mũi.
Ôi trời, chuyện so đo giữa mấy gia tộc quyền quý đúng là nhàm chán.
7.
Tam hoàng tử không phải là hoàng tử được sủng ái, nữ nhi của Lễ Bộ Thị Lang cũng không nổi bật như nữ nhi nhà Thừa tướng hay Tướng quân.
Nhưng thật không ngờ, Hoa Sùng An xưa nay chưa từng dự tiệc lại chủ động nhận thiếp mời, thật khiến người ta sinh nghi.
“Bên cạnh Tấn Dương cô mẫu là đệ muội phải không? Vào cửa cũng đã nửa năm, nay ta mới được gặp lần đầu đấy!”
Yến tiệc bắt đầu, Tam hoàng tử phi gọi đích danh ta, ta đành bỏ đũa đứng dậy hành lễ.
“Nhanh đứng dậy, đều là người một nhà, khách sáo làm gì?” Nàng khẽ nâng tay lên, thanh lịch quý phái, giọng nói cũng mềm mại thanh thoát, “Nghe nói đệ muội là người Cẩm Châu, Cẩm Châu xa xôi, không biết gia tộc đệ muội làm gì?”
Rõ ràng nàng ta cố tình.
Ta cùng Hoa Hành Quân là do Thánh Thượng ban hôn, lúc gả vào thì cả kinh thành đều bàn tán xôn xao, làm sao nàng ta lại không biết được?
Giờ lại hỏi trước mặt mọi người, mà những người ngồi đây lại toàn là thiên kim danh môn, rõ là muốn ta bẽ mặt.
“ Chu gia nhận được ân sủng của Thánh Thượng, kinh doanh một số mối buôn bán nhỏ liên quan đến muối và sắt của quan phủ, làm phiền Tam hoàng tử phi quan tâm.” Ta còn đang lựa lời, Hầu phu nhân bên cạnh đã trả lời với giọng điệu điềm nhiên.
“Cô mẫu nói thế không khỏi xa cách rồi.” Tam hoàng tử phi có chút kinh ngạc, hẳn nàng ta không ngờ bà ấy sẽ nói đỡ cho ta, nàng ta cũng chẳng dám đắc tội với vị Trưởng công chúa này, vội vàng cười giả lả, “Xem kìa, đều do ta ở chốn thâm khuê nên cũng không biết, trước tiên ta xin tự phạt một chén bồi tội với đệ muội.”
Nàng ta vừa nói vừa nâng chén rượu, lập tức có nha hoàn đến bên, rót cho ta một chén rượu.
Không phải là tự phạt à?
Kéo ta vào làm gì??
Nhưng bất kể chén rượu này có mục đích gì, ta cũng không thể uống.
“Sao thế, đệ muội không nể tình chén rượu bồi tội của ta sao?” Tam hoàng tử phi hơi nhướn mày, giọng điệu đã không còn khách khí như trước.
Ta đáp: “Thiếp thân không dám, chỉ là hôm nay… thật sự không tiện.”
“Không tiện thế nào, nhấp một ngụm cũng được chứ sao? Ít nhiều phải cho tỷ tỷ đây chút thể diện chứ?” Tam hoàng tử phi dường như nghĩ rằng ta ý nhị từ chối vì đến quỳ thủy, che miệng cười cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-phu-kieu-nhuoc/chuong-3.html.]
Nàng đã hạ quyết tâm muốn ta uống chén rượu này, may mà ta sớm đã chuẩn bị: “Hoàng tẩu có lệnh, thiếp không dám không tuân. Chỉ là trước khi đến đây, đại phu trong phủ đã dặn dò kĩ lưỡng rằng khi có thai thì tuyệt đối phải kiêng rượu, bởi vậy nên…”
“Có thai rồi ư?!”
Không chỉ nàng, mà tất cả các nữ quyến đều kinh ngạc nhìn về phía ta.
Ai ai cũng biết Hoa Tiểu Hầu gia là con ma ốm đi hai bước thì thở dốc nửa ngày, nên ai cũng nghĩ rằng ta gả vào đó chỉ có thể sống một đời cô quạnh.
Ta giả vờ thẹn thùng giải thích: “Nói thật, sau khi thiếp thân gả vào Hầu phủ, sức khỏe của phu quân dần khá hơn, ở chuyện kia cũng có đôi chút nhu cầu.”
“À... thì, thì ra là vậy, vậy đệ muội mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Ta được Tiểu Thúy đỡ dậy, yếu ớt như cành liễu đi về chỗ ngồi.
Vừa ngồi xuống, Trưởng chúa Tấn Dương đã hạ giọng khẽ hỏi: “Chuyện là thế nào? Bổn cung nghe nói hôm qua Quân nhi vừa mới thổ huyết.”
Hết cách rồi, đây là hạ sách để tránh phải uống rượu.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Trưởng Công chúa bị Tam Hoàng tử phi mời đi, ta vốn dĩ định chờ bà ấy để cùng về phủ, nhưng Hoa Sùng An lại muốn ta đến hậu viên tìm ông ấy.
Hơn nữa còn muốn ta đi một mình.
Coi ta là đứa ngốc sao?
Đêm khuya thanh vắng, cha chồng cùng nàng dâu ở hậu viên nhà người khác... Dĩ nhiên ta phải mang Tiểu Thúy cùng đi!
8.
“Tiểu Thúy, ngươi cũng kiếm thứ gì thuận tay đi, khi đến lúc thì cứ mạnh dạn mà ra tay, nếu có chuyện gì thì đã có cô gia gánh cho chúng ta!”
Ta ước lượng cân nặng của cành cây trong tay, cảm thấy vừa hồi hộp vừa kích thích.
“Yên tâm đi Thiếu phu nhân, nô tỳ sớm đã chuẩn bị xong!” Tiểu Thúy giơ “vũ khí” của mình lên cho ta xem, không biết nha đầu ch-ế-t tiệt này kiếm đâu ra một cây chổi, trông còn chắc chắn hữu dụng hơn cành cây của ta nhiều.
“Được rồi, lát nữa ngươi xung phong, ta sẽ đánh hỗ trợ!” Ta vỗ vai nàng, lùi ra sau nàng một chút.
Chúng ta vừa đi vừa động viên lẫn nhau, rón rén vòng ra cạnh một cái núi giả ở hậu viên, dưới ánh trăng chỉ thấy lờ mờ một bóng người phía trước.
“Cuồng đồ to gan! Mau bỏ vũ khí xuống! Ngồi xổm, ôm đầu, thành thật chút! Nếu không chúng ta…” Hai chúng ta núp hồi lâu, cuối cùng quyết định tiên hạ thủ vi cường, vác cành cây xông lên, ta chỉ có thể nhắm mắt cổ vũ bản thân.
“Đợi, đợi đã, Thiếu phu nhân, đó… đó là cô gia!?” Tiểu Thúy đột nhiên kêu lên.
Hả?
Ta mở mắt, quả nhiên thấy hai người trước mặt.
Một người là đại hán cao tám thước, lúc này đang nằm gục bất tỉnh trên mặt đất.
Người kia chính là phu quân bệnh tật yếu đuối của ta, lúc này hắn đang cầm trong tay một thanh kiếm còn dính máu, ngơ ngác nhìn chúng ta.
“Phu... phu quân?” Ta do dự gọi một tiếng.
Hoa Hành Quân khẽ run, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất với một tiếng “keng”, sau đó mặt hắn trắng bệch, ôm n.g.ự.c quỳ xuống, vừa ho vừa ói ra m-á-u.
Ta: “...”
Ngài mang theo túi m.á.u hay sao mà muốn ói m-á-u là ói m-á-u ngay vậy?!
“Đừng giả bộ nữa.” Ta cười lạnh một tiếng, ném cành cây qua một bên.
Tiểu Thúy còn chưa hiểu gì cả, lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô gia ói m-á-u nhiều như vậy, người không tới đỡ ngài ấy sao?”
“Đỡ gì chứ, người bên cạnh hắn còn chảy nhiều m-á-u hơn! Ta thấy có lẽ phải đỡ ta mới đúng.” Ta hừ lạnh, kéo Tiểu Thúy quay lưng bỏ đi.
Cho dù có ngốc có mù hơn nữa ta cũng đã thấy rõ ràng, chẳng trách Hoa Hành Quân lại dễ dàng cho ta đến dự tiệc, hóa ra là hắn luôn đi theo ta.
Thật uổng công ta chăm sóc hắn hơn nửa năm nay, ngày đêm lo lắng mình ngủ dậy sẽ thành quả phụ. Kết quả con ma ốm này không chỉ lẻn vào phủ Tam Hoàng tử, mà còn dễ dàng giải quyết một tráng hán.
Thế nên hắn chẳng thèm để tâm đến những gián điệp trong viện, tự tin kêu ta không cần bận tâm.
Hóa ra cái gọi là lời đồn hắn bị bệnh từ thuở sáu, bảy tuổi, sống không quá hai mươi tuổi, đều chỉ là một màn kịch mà thôi.
Ta nhất thời không biết nên vui hay nên giận.
9.
Người ch-ế-t trong phủ Tam Hoàng tử là Đại thống lĩnh của cấm vệ quân, không biết ai đã báo án, nghe nói không lâu sau khi chúng ta hồi phủ, quan binh đã vây chặt phủ Hoàng tử.
Hoa Hành Quân cả đêm không về.
Ta không cần nghĩ nhiều cũng hiểu được đại khái.
Kẻ mời ta ra hậu viên là tâm phúc của Hoa Sùng An, nhưng hắn lại chẳng thấy bóng dáng đâu, ngược lại người chờ ta ở đó là Thống lĩnh cấm vệ quân.
Chén rượu Tam Hoàng tử phi ép ta uống lúc đầu, chắc cũng có liên quan đến chuyện này.