Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Ngốc - C4

Cập nhật lúc: 2025-02-03 05:49:10
Lượt xem: 125

Đột nhiên ta nghe thấy tiếng động, hoảng hốt ngồi dậy, run rẩy.

Nhớ lại lúc nhỏ, khi mẹ ta mới qua đời, người vợ mới của cha ta,ta gọi bà ta là "mợ lớn", từng dọa g.i.ế.c ta

Ta tin bà ấy có thể làm được chuyện đó, mỗi đêm không dám ngủ, chỉ cần có một chút động tĩnh là ta lại thức dậy, cả đêm mở mắt thức trắng.

Thế là trong nỗi sợ hãi, ta sống như vậy một thời gian, rồi ốm nặng. Khi bệnh khỏi, đầu óc ta cũng không còn được như xưa.

Chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến cha ta, cộng thêm việc mợ lớn sinh hai đứa con đều mất sớm,ta trở thành đứa con duy nhất của cha, ông bắt đầu coi trọng ta cảnh cáo mợ lớn rằng nếu "Thiên Thiên" có mệnh hệ gì, bà sẽ phải chịu trách nhiệm.

Từ đó, ta sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc.

Cuộc sống bình yên và hạnh phúc ấy, kết thúc khi ta cưới Tần Tu.

Có lẽ đó chính là hôn phối!

Ta mơ màng suy nghĩ, bỗng một ánh sáng le lói xuất hiện trước mắt.

Trong căn phòng tối đen, một ngọn nến lóe lên, lắc lư, càng lúc càng gần.

Bóng người phản chiếu trên tường, giống như góc nghiêng của Tần Tu.

"Thiên Thiên?" Giọng hắn vang lên.

Người cầm nến đến cạnh giường, ánh sáng nến nhảy múa trong mắt hắn, mang theo sự lo lắng nhẹ nhàng và ấm áp.

"Thiên Thiên, đừng sợ, là ta đây."

"Phu quân ơi?"

"Đúng, ta đến rồi."

Tần Tu cắm nến vào giá, leo lên giường, ôm ta vào lòng.

"Xin lỗi, Thiên Thiên, nàng phải chịu khổ một chút, sau này ta sẽ đưa nàng ra khỏi lãnh cung."

"Phu quân ơi, nơi này lạnh quá, tối quá..."

"Ta biết, ta biết. Ta đến để ở cùng nàng rồi mà. Có ta ở đây, nàng đừng sợ." Hắn vuốt nhẹ bụng ta, cẩn thận hỏi: "Đây là... con gái chúng ta à?"

"Ừ, con gái của chúng ta”

Hắn cảm động, "Thật không dễ dàng, nàng còn nhớ những lời chúng ta đã nói hôm đó..."

Đúng vậy, ta nhớ. Nhưng hắn quên lời thề rất nhanh, chỉ cần kéo quần lên là bỏ đi.

Có lẽ đó chính là đàn ông!

"Ta không cố ý bỏ rơi nàng." Hắn giải thích, "Chiến sự nguy hiểm, mang nàng theo bên người không an toàn, nên ta để nàng lại bên sông, còn để lại người chăm sóc nàng. Dự định khi chiến sự xong, ổn định rồi sẽ đón nàng về. Ai ngờ những người chăm sóc nàng đâu mất, khiến nàng mang thai đến tìm ta, ai da!"

Ta cúi đầu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt. 

Đúng vậy, nếu ta không đuổi họ đi, tự mình đến tìm hắn, thì hắn bao giờ mới nhớ đến ta, chủ động đón ta về? Chẳng may lúc đó, Lưu Dao đã là hoàng hậu, hậu cung trật tự, còn ta, thê thiếp chính thức, sẽ ở đâu?

Được rồi, không thể cười nữa, nước miếng sắp rớt rồi.

Ta gồng mình, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tần Tu. Có lẽ ta nhìn khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, hắn tránh ánh mắt ta

"Phu quân ơi, đừng bỏ rơi ta nữa." Ta nói trong nỗi uất ức.

Tần Tu nhìn ta, ánh mắt dịu dàng hơn.

"Ta thề, sẽ không bỏ rơi nàng nữa. Giờ chúng ta không phải chạy trốn nữa, nàng nên sống thật tốt bên ta."

Ta vui vẻ ôm chặt hắn, hắn cũng ôm lại ta, tay đặt lên bụng ta. Chúng ta ngủ yên một đêm như vậy.

6.

Sau đó, mỗi đêm Tần Tu đều đến cùng ta ngủ. Hắn sợ làm tổn thương con, nên không làm gì với ta

Vịt Trắng Lội Cỏ

Hắn nói sẽ ở bên ta cho đến khi con chào đời. Chỉ cần ta sinh con an toàn, hắn sẽ giúp ta ngừng nghe những lời xì xào từ bên ngoài và đưa ta ra khỏi lãnh cung, cho ta một danh phận.

"Danh phận là cái gì vậy?" Ta nghịch ngợm hỏi hắn, "Ăn được không?"

Tần Tu cười lớn, "Danh phận không ăn được, nhưng nó còn ngon hơn bất kỳ món ăn nào."

"Thật vậy à? Ta muốn! Ta muốn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-ngoc/c4.html.]

"Được rồi, đợi nàng sinh con xong, trẫm sẽ cho nàng một danh phận."

Hôm sau, Tần Tu nói sẽ đi tuần tra ngoài kinh, không thể đến gặp ta trong vài ngày. Ta đã quấn lấy hắn rất lâu, hắn mới vui vẻ rời đi. Dường như hắn đã chìm đắm trong tình yêu thương mà ta dành cho hắn

"Cuối cùng thì Thiên Thiên đẹp đẽ, dễ thương, ngây thơ và tốt bụng, làm sao có thể không yêu nàng?" Đó là lời tỏ tình của hắn

Đẹp đẽ, dễ thương, ngây thơ và tốt bụng… Hắn rời đi,ta lẩm bẩm những từ này, cảm thấy chẳng từ nào giống ta cả.

Sau khi Tần Tu đi, một khách không mời đã đến lãnh cung.

Là Lưu Dao.

"Nghe nói hoàng thượng muốn phong ngươi làm quý phi?" Cô ta nói với giọng chua chát.

À, quý phi sao? Trước kia triều đại cũ bị sụp đổ vì quý phi can thiệp chính trị, quý phi không phải là một từ hay.

Tại sao ta không thể là hoàng hậu? Ta tự hỏi trong lòng.

Hóa ra là ta không xứng đáng.

Ta chìm trong sự thất vọng, không để ý Lưu Dao đã đến gần ta. Khi ta ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhận ra cô ta cao hơn ta một cái đầu, đôi mắt trợn tròn như chuông, đang nhìn ta từ trên cao với vẻ mặt đầy khí thế.

Ta phản xạ theo bản năng ôm chặt bụng, nước mắt lưng tròng.

"Đừng giả vờ nữa, Thiên Thiên. Ngươi biết rõ hết, cha ngươi và Tần Tu bị chơi như con rối. Nhưng ta tò mò lắm, đứa bé trong bụng ngươi liệu có sinh ra được không?"

Ta lùi lại một bước, "Cô muốn làm gì?"

Tần Tu trở về, vội vã tìm ta. Hắn bước vào lãnh cung và thấy những dấu vết m.á.u còn đọng lại trên nền đất, kéo dài cho đến bên giường.

Trên giường, mọi thứ còn tồi tệ hơn, tấm trải giường bị m.á.u thấm đầy, khi khô lại đóng thành vảy cứng.

Còn ta, cả người co rúm lại, như nhỏ đi một nửa, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt trong chiếc chăn bẩn thỉu.

Tần Tu run rẩy, vén chăn lên. Hắn thấy tấm trải giường dưới ta cũng bị m.á.u thấm đẫm, bụng ta, vốn đã tròn vo, giờ lại xẹp xuống.

Tần Tu đứng sững một lúc lâu. Khi hắn tỉnh lại, giọng khàn khàn: "Thiên Thiên, nàng có đau không?"

Ta bật khóc lớn, "Đau! Đau quá! Chàng đi đâu rồi, đồ khốn?"

Hắn nhíu mày, cúi xuống ôm ta vào lòng, "Thiên Thiên, xin lỗi, Ta chỉ đi có hai ngày, không ngờ nàng lại gặp chuyện…"

"Không phải tai nạn, không phải tai nạn…" Ta thì thầm.

Tần Tu cứng đờ người, hỏi với giọng trầm thấp: "Thiên Thiên, nói cho ta biết, ai đã đến?"

Ta hoảng sợ, trí nhớ mơ hồ, lời nói lộn xộn, nhưng Tần Tu vẫn hiểu được:

Lưu Dao đã đến tìm ta, nói rằng con ta sẽ không thể sinh ra được, ta tức giận và cãi nhau với cô ta.

Cô ta đẩy ta một cái, ta ngã xuống đất, còn cô ta thì chạy mất.

Ta chẳng thể đứng dậy được, giống như bị mất nước tiểu, người dưới ướt sũng, mà chất lỏng lại đỏ tươi.

Bụng ta đau, ngày càng đau hơn, dù ta có gào thét cũng chẳng ai đến giúp, cuối cùng ta ngất đi.

Khi tỉnh lại, bụng ta đã trống rỗng, đứa bé không biết đi đâu, chỉ còn mấy con mèo và chó hoang trong sân lãnh cung, đang l.i.ế.m vuốt thỏa mãn.

Ta tựa vào lòng Tần Tu, nghe nhịp tim hắn đập mạnh, từng nhịp một, như chiếc búa đập xuống đất, đầy giận dữ và sát khí.

Ta mất đứa con, nhưng không mất đi tình yêu của Tần Tu.

Hắn lại càng yêu ta hơn. Mỗi đêm, Tần Tu một cách đường hoàng ở lại lãnh cung, quấn quýt với ta, không còn né tránh những lời xì xào của các quan thần.

Cái lãnh cung đen tối, lạnh lẽo, bẩn thỉu và hôi hám cũng được tu sửa lại, trở thành nơi ấm áp, ngọt ngào và ngập tràn ân sủng nhất trong cả cung điện.

Hắn không làm gì Lưu Dao cả. Chỉ để cô ta đứng yên, và chuyện phong hậu tạm thời bị hoãn lại.

Lưu Dao ngày ngày quỳ khóc ngoài lãnh cung cầu xin gặp mặt, Tần Tu không màng đến, nhưng lại nói vớ ita, cả gia tộc Lưu Dao thật đáng ghét, cô ta đáng ghét, cha cô ta cũng đáng ghét, anh trai cô ta cũng đáng ghét.

Ta bỗng nhớ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên, kéo tay Tần Tu, làm nũng: "Ta cũng có một người anh trai, huynh ấy không ghét ta đâu!"

Tần Tu cười: "Nàng nói là người đó à?"

"Không phải, không phải!" Ta lắc đầu, xua tay, “Ta có một người anh trai ruột, anh ấy ở Mông Tây, anh trai ruột, cùng mẹ sinh ra!”

Loading...