Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIẢ LÀM THẾ TỬ - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-12-12 12:47:55
Lượt xem: 264

18

 

Ta nhìn Công chúa đang yên lặng quan sát, thật sự không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, “Tam Hoàng tử phản loạn, ngài không lo lắng chút nào sao?”

 

Công chúa ngắm móng tay của mình, mỉm cười, “Có gì phải lo lắng? Phế vật mà thôi, cho dù lên mặt một chút cũng chỉ là chó cùng rứt dậu.”

 

Ta yên lòng, xem ra nàng đã biết tất cả mọi chuyện.

 

Quả nhiên, không bao lâu sau, tiếng ồn ào ngoài cửa cũng dần lắng xuống.

 

Một vị tướng đi đến quỳ một gối xuống bái, “Công chúa, Tam Hoàng tử mưu đồ phản loạn, đã bị bắt giữ, Quý phi cũng bị đưa tới rồi.”

 

Tâm tình của Minh Châu Công chúa rất tốt, lập tức nâng váy đến xem Quý phi.

 

Ta cũng theo sát phía sau, dù sao hiện tại không nơi nào an toàn bằng bên cạnh Minh Châu Công chúa.

 

Quý phi dung nhan xinh đẹp, khó trách có để độc sủng nhiều năm như vậy.

 

Ngay cả nữ tử như ta liếc qua một cái, cũng không khỏi kinh diễm đến ngây người.

 

Chỉ là, so với Minh Châu Công chúa trước mắt, vẫn là kém hơn một chút.

 

Nghe nói Minh Châu Công chúa giống tiên Hoàng hậu tới bảy phần, có thể thấy được năm đó tiên Hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành tới thế nào, Hoàng đế động tâm cũng là dễ hiểu.

 

Quý phi vừa nhìn thấy Công chúa liền không khỏi trừng mắt, “Bổn cung là Nhất phẩm Quý phi do đích thân Hoàng thượng ngự phong, xét về cấp bậc cũng là mẫu phi của ngươi, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao?”

 

Hai mắt bà ta như muốn phun ra lửa.

 

Ta đảo tròn hai mắt, Minh Châu Công chúa không thích Quý phi, hiện tại Quý phi đã là tù nhân, nếu còn không tranh thủ lấy lòng thì chờ đến khi nào?

 

Ta xắn tay áo, tiến lên vung tay cho bà ta một bạt tai, “Làm càn! Ngươi chỉ là một thị thiếp, còn dám hung hăng đe dọa với đích nữ sao?!”

 

Khoan khoan, hiện ta đang là nam tử hán, sao lại đi học dáng vẻ chân chó này?!

 

Ta quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt phức tạp của Công chúa, ngay cả dáng vẻ đại cung nữ phía sau nàng nhìn ta cũng là như vậy.

 

Ta sờ sờ mũi, được rồi, ta biết mình vừa mới cướp việc của người ta, là ta đuối lí.

 

Minh Châu Công chúa cũng không so đo hành vi của ta, hứng thú nhìn Quý phi, “Tam Hoàng tử tạo phản đã bị bắt giữ, phụ hoàng hạ chỉ, truy sát bè đảng vây cánh, không lưu người sống!”

 

Lúc này Quý phi đã không còn thời gian để tính toán với ta nữa. Bà ta mở lớn hai mắt, không thể tin nổi, “Không có khả năng! Hoàng nhi sao có thể thất bại được?!”

 

“Đương nhiên bởi vì, quyết định bức vua thoái vị của hắn là do ta khuyến khích, người giúp hắn xông vào Hoàng cung cũng là người của ta.”

 

Bảo sao Tam Hoàng tử lại tạo phản, kiếp trước hắn thật sự có tâm soán vị nhưng cũng không đi đến nước này!

 

Hóa ra tất cả là do Minh Châu Công chúa một tay tạo thành.

 

Minh Châu Công chúa cũng không dây dưa giằng co lâu, trực tiếp ép Quý phi uống vài bát thuốc lạc thai.

 

Nghe nói trước khi tiên Hoàng hậu qua đời cũng bị Quý phi ép uống loại thuốc này, bây giờ coi như là Minh Châu Công chúa trả thù trở về.

 

Cho đến c.h.ế.t Quý phi cũng không thể tin được, nhi tử của bà ta lại thất bại.

 

Bà ta mở lớn hai mắt, không thể khép lại.

 

Minh Châu Công chúa kể lại tất cả mọi chuyện cho Hoàng thượng nghe, còn cẩn thận miêu tả tử trạng của Quý phi.

 

Nửa thân dưới của Quý phi ướt đẫm m.á.u tươi, cứ như vậy mất m.á.u mà chết.

 

Rốt cuộc Hoàng thượng bị Công chúa làm cho nộ khí công tâm, c.h.ế.t ngay tại chỗ, trước khi c.h.ế.t vẫn còn nhìn chằm chằm nàng.

 

Sau khi Hoàng thượng băng hà, Cửu Hoàng tử thuận lợi kế vị.

 

Hoàng thượng và Quý phi được tuẫn táng trong Hoàng lăng.

 

Nhưng chỉ có ta biết, t.h.i t.h.ể của bọn họ bị Minh Châu Công chúa đốt thành tro cốt, tùy tiện rải nơi hoang vu hiu quạnh.

 

Nghe đến đây, ta không khỏi hô một tiếng: Siêu suất! Siêu ngầu!

 

Cho dù là ai cũng không thể ngờ vị Công chúa xinh đẹp yêu kiều này lại có thể nhẫn tâm đến vậy.

 

Tam Hoàng tử bị giam vào thiên lao, Tiêu Nhiễm Nhiễm là một nữ quyến trong hậu viện của hắn, đương nhiên cũng không thoát tội.

 

Ngay thời điểm ta chuẩn bị tới thăm nàng ta, Vương gia muốn gặp ta.

 

19

 

Nguyên nhân Vương gia tìm ta, đương nhiên là vì chuyện của Tiêu Nhiễm Nhiễm. Ông ta sợ Vương phủ bị liên lụy.

 

“Tư Nguyên, chuyện của Nhiễm Nhiễm có thể ảnh hưởng đến Vương phủ chúng ta không?”

 

Ông ta vô cùng lo lắng, dù sao ông ta vẫn còn đang chờ mấy tiểu thiếp sinh nhi tử kéo dài huyết mạch cho Vương phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-lam-the-tu/chuong-9.html.]

 

Thời gian mới qua mấy ngày, ông ta như đã già đi hơn chục tuổi.

 

Đương nhiên chuyện của Tiêu Nhiễm Nhiễm sẽ không ảnh hưởng đến Vương phủ, chẳng phải Minh Châu Công chúa vẫn đang chờ ta kế thừa Vương vị sao.

 

Nhưng, vì sao ông ta lại hốt hoảng như vậy?

 

“Không, nhận được ân sủng của Công chúa, sao nàng có thể ngồi yên nhìn Vương phủ gặp chuyện được.”

 

Vương gia thở ra một hơi thật dài, ánh mắt nhìn ta cũng không giống như trước nữa.

 

Không đúng, sao ông ta lại có biểu hiện như vậy?

 

Sau khi ông ta đi rồi, ta liền sai người đi điều tra.

 

Hóa ra trong những mỹ thiếp ông ta mới nạp vào phủ, có một vị đã hoài thai.

 

Nhàn cư vi bất thiện

Khó trách ông ta khẩn trương, nói không chừng còn chuẩn bị đón nhi tử đây.

 

Chờ tới khi ông ta biết mình không thể có con nữa, vẻ mặt nhất định rất thú vị đi.

 

 

Sau khi Cửu Hoàng tử kế vị, việc đầu tiên hắn làm chính là phong Minh Châu Công chúa là Trấn Quốc Trưởng Công chúa.

 

Ta cũng được sắp xếp một chức quan không lớn không nhỏ.

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm bị giam không lâu, có người đã nói cho ta biết nàng ta phát điên rồi.

 

Nàng ta nói bản thân là Hoàng hậu, Tam Hoàng tử là Hoàng đế, thậm chí còn níu tay hắn hỏi vì sao bọn họ lại ở đây.

 

Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng ta điên rồi, chỉ có ta biết, nàng ta đã nhớ lại kí ức của kiếp trước.

 

Ta lập tức đến thiên lao. Ta muốn gặp nàng ta.

 

Sau khi thấy ta, Tiêu Nhiễm Nhiễm lao tới túm chặt song gỗ, la hét như phát điên, “Có phải là do ngươi làm không?! Tiêu Tư Nguyên, vì sao ngươi lại nhớ lại trước ta?”

 

Ta nhìn dáng vẻ điên loạn thê thảm của nàng ta, đã là một trời một vực so với phong thái cao cao tại thượng kiếp trước.

 

“Đúng vậy. Vốn ta còn cảm thấy báo thù một hướng như vậy thật tẻ nhạt, may mà ngươi cũng đã sống lại.”

 

“Ta chính là Hoàng hậu, đều do ngươi hại! Tiêu Tư Nguyên, ta sẽ không tha cho ngươi!”

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm này luôn tự cao tự đại, đến bây giờ cũng chưa nhận thức rõ tình cảnh của mình.

 

Ban đầu, nàng ta gào thét đòi gặp Hoàng thượng, nhưng Tân hoàng nào có rảnh rỗi tới tận đây thăm nàng ta.

 

Hai ngày sau, nàng ta lại cầu xin được gặp ta.

 

Vừa thấy ta, nàng ta liền quỳ xuống dập đầu, “Tỷ tỷ, xin ngươi cứu ta đi, ta biết sai rồi! Bây giờ ngươi quyền cao chức trọng, chỉ cần nhấc tay là có thể cứu được ta, mau đưa ta ra khỏi đây!”

 

Kiếp trước nàng ta cũng một câu một tiếng “Tỷ tỷ”, xoay lưng lại cướp đi mạng sống của ta, không biết có từng nghĩ tới có lúc sẽ thành ra thế này không?

 

“Nhưng là, muội muội, nước hồ mùa đông buốt giá như băng, vì sao ngươi lại không cứu ta?”

 

Động tác của Tiêu Nhiễm Nhiễm cứng đờ, ngay sau đó vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, “Không phải ta làm, là Tiêu Thẩm Việt, là do một mình hắn tự chủ trương! Hắn chính là một tên biến thái mơ ước chính muội muội của mình, ta cũng là bị hắn lừa gạt mà thôi!”

 

Đúng lúc này, nhà lao bên cạnh phát ra một tiếng vang chói tai, sau đó là một trận gào thét đục ngầu.

 

Ta cười khẽ một tiếng, “Vậy sao? Vậy ngươi đã gặp phạm nhân trong phòng giam bên cạnh chưa?”

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm sửng sốt, dường như không hiểu vì sao ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

 

Nhưng thấy ta mỉm cười, nàng ta cũng không nghĩ được nhiều như vậy, ra sức chỉ trích kết tội Tiêu Thẩm Việt.

 

Thật là, ngay cả ta cũng không thể nhìn ra đời trước bọn họ thích nhau.

 

Ta rời đi, trước khi đi còn hào phóng nói cho nàng ta biết, Tiêu Thẩm Việt đang ở ngay bên cạnh nàng ta.

 

Nghe thấy tiếng kêu khóc của Tiêu Nhiễm Nhiễm, đêm đó ta ngủ cực kì thoải mái.

 

 

Tiên đế qua đời một năm, ta kết hôn với Minh Châu Công chúa.

 

Ta biết, nàng gả cho ta cũng chỉ để tránh né ánh mắt người ngoài mà thôi.

 

Dù sao ta cũng không muốn kết hôn sinh tử, chỉ muốn phát huy năng lực của mình trên tiền triều.

 

Sau khi thành thân, Minh Châu Công chúa bắt đầu cuộc sống nhàn tản du sơn ngoạn thủy.

 

Ta ở lại Kinh thành đảm nhiệm tốt chức trách của mình.

 

Có người thích tự do, có người muốn bận rộn, như vậy cũng rất tốt. Không phải hạnh phúc nhất chính là được làm theo ý mình sao?

Loading...