GIẢ LÀM THẾ TỬ - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-12-12 12:47:27
Lượt xem: 265
16
Ta không quan tâm đến đôi phu thê này nữa, dù sao Tiêu Thẩm Việt mới là hung thủ sát hại ta. Nếu hắn đã chết, ta cũng không muốn hai tay mình nhuốm thêm m.á.u tươi nữa.
Có thể khuất phục kẻ thù mà không tốn một mũi tên mới chính là cao thủ.
Kẻ càng khiến ta chú ý hơn chính là Tam Hoàng tử.
Kiếp trước, Tiêu Nhiễm Nhiễm có thể quang minh chính đại chiếm đoạt danh phận Quận chúa của ta, ngoài chuyện Vương phủ thích nàng ta hơn, còn không phải bởi vì Tam Hoàng tử nguyện làm chỗ dựa cho nàng ta sao?
Hiện tại Vương gia và Vương phi đã hoàn toàn thất vọng với Tiêu Nhiễm Nhiễm, nhưng Tam Hoàng tử vẫn chưa.
Đời này, cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, ta cũng tuyệt đối không để Tam Hoàng tử đăng cơ.
Một khi hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, Tiêu Nhiễm Nhiễm lại có thể sinh được nhi tử cho hắn, sau này sợ là sẽ không dễ đối phó nữa.
Không biết vì sao, Minh Châu Công chúa rất chán ghét Tam Hoàng tử và Quý phi.
Dựa vào ngữ khí của nàng, ta có thể cảm giác được sự bài xích của nàng, thậm chí không thua gì sự căm hận của ta với Tiêu Nhiễm Nhiễm.
Ta hận bởi vì bị nàng ta hại chết, còn nàng thì sao?
Ta dựa vào trí nhớ kiếp trước, ghi lại tất cả những thế lực trong tay Tam Hoàng tử.
Khi ta giao danh sách này cho Minh Châu Công chúa, ánh mắt nàng nhìn ta có chút phức tạp, “Cô có biết, bằng vào danh sách này, ta có thể hoài nghi cô đang phản bội ta không?”
“Nhưng ta không có lí do gì để phản bội ngài. Địa vị của ngài càng cao, không phải ta sẽ có càng nhiều lợi ích sao?”
Minh Châu Công chúa nhìn ta vài lần, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Cũng không biết vì sao nàng có thể tín nhiệm ta như vậy, thật sự tin tưởng vào danh sách kia.
Ta không rõ nàng giao danh sách đó cho ai, chỉ biết rất nhanh nó sẽ phát huy tác dụng.
Thế lực của Tam Hoàng tử mạnh mẽ cường đại như vậy cũng là có lí do, sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, Quý phi chính là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Tuy nhiên, đời này không còn sự tương trợ to lớn của Trấn An Vương phủ nữa, thế lực của hắn không phải không thể lay động.
Không đến hai tháng, Lại bộ Thị lang lợi dụng quyền uy rối loạn kỉ cương khoa cử, bị giam vào thiên lao.
Hộ bộ Thượng thư tham ô cướp bóc, thu nhận vô số hối lộ, tru di cửu tộc.
Ngay cả tổ phụ của Tam Hoàng tử là Thừa tướng cũng bị ép cáo lão hồi hương.
Ta còn nghĩ hẳn Minh Châu Công chúa phải liên thủ với một vị Hoàng tử nào đó mới có thể ra tay nhanh như vậy, nào ngờ nàng thực chất cũng không chung thuyền với Hoàng tử nào.
Thế lực của Tam Hoàng tử nhanh chóng suy giảm, chuyện đăng cơ đã trở thành giấc mơ xa vời.
Ta vốn tưởng Công chúa muốn đích thân kế vị xưng đế, không cần mượn sức của ta nữa, hóa ra nàng cũng không có tâm tư này, ra sức nâng đỡ Cửu Hoàng tử bị giam trong lãnh cung.
Ta biết Cửu Hoàng tử vốn là nhi tử của thị nữ thiếp thân bên cạnh tiên Hoàng hậu, nhưng chưa ai từng nói cho ta nghe, quan hệ của Minh Châu Công chúa và Cửu Hoàng tử lại tốt đến như vậy!
Ta có chút thất vọng. Nếu Minh Châu Công chúa thật sự có dã tâm thâu tóm giang sơn, nhất định ta sẽ là người đầu tiên gì nàng tranh đấu.
Bây giờ thì tốt rồi, một đời có mấy cơ hội xoay chuyển càn khôn, nàng lại hai tay dâng cơ hội này cho người khác.
Triều chính xoay chuyển quá nhanh trong một thời gian ngắn, Tam Hoàng tử lại là nhi tử mà Hoàng thượng yêu thương nhất, cứ như vậy bị phế đi, ông ta thương tâm tới mức lâm bệnh nặng, không xuống giường nổi.
Hoàng thượng cũng là có tuổi, sự việc ám sát thời gian trước chung quy vẫn ảnh hưởng đến tâm căn của ông ta. Lần này ngã bệnh, cho dù ngày ngày uống thuốc, sức khỏe của ông ta vẫn không hề khởi sắc.
Các Hoàng tử thấy có hi vọng, lập tức bắt đầu đấu đá lẫn nhau.
Trong lúc nhất thời, triều đình mịt mù chướng khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-lam-the-tu/chuong-8.html.]
Lúc này Hoàng thượng đã không tin tưởng ai, chỉ cho phép Minh Châu Công chúa hầu hạ bên giường.
Thân là phò mã được tứ chỉ, ta cũng may mắn được kề cận bên ông ta.
17
Đôi khi Hoàng thượng sẽ hỏi chúng ta tình hình triều chính.
Từ sau khi ông ta lâm bệnh, vẫn là các vị Hoàng tử thay phiên giam quốc.
Chuyện triều đình, Minh Châu Công chúa vẫn luôn nhất nhất kể lại cho Hoàng thượng.
Mỗi khi ông ta nghe xong, bệnh tình đều tăng nặng mấy phần.
Nhàn cư vi bất thiện
Ta không khỏi khó hiểu, đã biết rõ Hoàng thượng sẽ tức giận, vì sao nàng không nói tránh một chút?
Không phải Hoàng thượng yêu thương Minh Châu Công chúa nhất sao?
Hôm nay Hoàng thượng đột nhiên rất có tinh thần, lòng ta không khỏi trầm xuống. Tất cả những người có thường thức đều biết, Hoàng thượng như vậy chính là hồi quang phản chiếu.
(*) Hồi quang phản chiếu: Hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu, đột nhiên trở nên tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống. Thông thường người bệnh rơi vào trường hợp này thì khoảng hai tiếng đồng hồ sau sẽ tử vong.
Có lẽ bản thân Hoàng thượng cũng ý thức được chuyện này, ông ta nắm tay Minh Châu Công chúa, chậm rãi giãi bày, “Có lẽ con rất hận trẫm, năm đó chưa điều tra kĩ càng chân tướng đã ban c.h.ế.t cho mẫu hậu con.”
Ta chỉ hận không thể nín thở ngưng thần, coi như bản thân không tồn tại, trong lòng không ngừng than thở. Đây thật sự là chuyện ta có thể nghe sao?! Mau đuổi ta ra ngoài đi chứ?!
Minh Châu Công chúa nhẹ nhàng mỉm cười, nhận bát thuốc trong tay ta, dịu dàng hầu hạ Hoàng thượng uống thuốc.
Sau khi bát thuốc thấy đáy, nàng mới nói, “Không phải chưa điều tra kĩ càng chân tướng. Chân tướng chính là ngài sợ tổ phụ ta quyền khuynh triều dã, nên mới hợp tác với Quý phi tính kế tổ phụ, mà mẫu hậu vì tính mạng của cả tộc nên tự nguyện uống chén rượu độc kia. Bao nhiêu năm qua ngài vẫn luôn tỏ ra yêu thương mẫu hậu, sủng ái ta, đơn giản là vì chột dạ mà thôi.”
Ánh mắt Hoàng thượng trừng lớn như chuông đồng, cuối cùng không khỏi ho ra mấy ngụm m.á.u tươi.
Minh Châu Công chúa đứng dậy đưa bát thuốc cho ta.
Lúc này ta mới phát hiện, móng tay của Minh Châu Công chúa đã thay đổi.
Khi ta mới gặp nàng, bàn tay nàng trắng nõn sạch sẽ, hôm nay lại thay đổi, móng tay đỏ tươi như máu, tiên diễm kiều mị.
“Phụ hoàng, ngài có biết không, khi mẫu hậu chết, trong bụng đã có long thai, Viện chính của Thái y viện đã xác định là một Hoàng tử. Khi ấy mẫu hậu vui vẻ biết bao, người nắm tay ta nói ta sắp có đệ đệ. Đó chính là thời điểm mẫu hậu hạnh phúc nhất, đáng tiếc người không biết chẳng bao lâu sau mình sẽ phải một thi hai mệnh.”
Hoàng thượng run rẩy vươn tay, hai mắt đều là không thể tin tưởng.
Năm xưa ông ta chỉ là một Hoàng tử trong lãnh cung, không biết vì sao tiên Hoàng hậu lại nhất kiến chung tình với ông ta.
Hoàng thượng cũng không phải người vô tình, thời điểm ông ta khó khăn nhất tiên Hoàng hậu đã ra tay giúp đỡ, ông ta cũng không nhẫn tâm hại bà.
Chỉ là mẫu gia của tiên Hoàng hậu thật sự một tay che trời, ông ta không thể kê cao gối ngủ.
Năm ấy ông ta lo lắng thế lực mẫu gia của tiên Hoàng hậu, vốn tưởng chỉ cần sinh hạ một vị Hoàng tử là mọi chuyện sẽ ổn, nào ngờ sau khi Minh Châu Công chúa ra đời, thân thể vẫn không khởi sắc.
Ông ta đã thử qua rất nhiều cách, lại không thể khiến tiên Hoàng hậu mang thai.
Không ngờ, ngay khi ông ta sắp xếp tốt tội danh cho mẫu gia của bà, khi bà rời khỏi trần thế, lại mang theo cả nhi tử mà ông ta mong chờ đã lâu.
“Thù của ta đã gần báo xong, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cả Quý phi và Tam Hoàng tử xuống hoàng tuyền sum vầy cùng ngài. Đúng rồi, tình cảm của ngài và Quý phi thâm hậu như vậy, đương nhiên là muốn hợp táng với bà ta đúng không? Ta sẽ hạ lệnh di dời mẫu hậu ra khỏi Hoàng lăng, để ngài và Quý phi bên nhau đời đời kiếp kiếp. Mẫu hậu của ta một lòng khát cầu tự do, sao có thể bị giam trong lồng vàng lạnh lẽo này?”
Đúng lúc này, ta nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới.
Tiếng bước chân, tiếng đao kiếm, đủ loại thanh âm trộn lẫn vào nhau, ta đột nhiên ý thức được một sự kiện.
Đây không phải là kết cục đã sớm được giăng sao?
Minh Châu Công chúa nhận ra sự khẩn trương của ta, cười khẽ hai tiếng, “Cô hoảng sợ cái gì? Cô là phò mã tương lai của bổn cung, cho dù ai c.h.ế.t bổn cung cũng tuyệt đối không để cô xảy ra chuyện.”
Sao lại thế này?! Ta chỉ muốn báo thù, không hề có ý tưởng soán ngôi đoạt vị!