Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIẢ LÀM THẾ TỬ - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2024-12-12 12:45:28
Lượt xem: 318

11

 

Tam Hoàng tử muốn mượn sức của Trấn An Vương phủ, đương nhiên sẽ kết thân với ta.

 

Còn về Tiêu Thẩm Việt, Tam Hoàng tử đã sớm ném hắn ra sau đầu.

 

Kiếp trước Tiêu Thẩm Việt và Tiêu Nhiễm Nhiễm có mối tình cấm kị, nếu không Tiêu Thẩm Việt cũng sẽ không vì Tiêu Nhiễm Nhiễm mà hại c.h.ế.t ta.

 

Đáng tiếc, đời này bọn họ cho rằng mình là huynh muội ruột, về tình cảm không có gì tiến triển.

 

Tam Hoàng tử mời ta dẫn hắn đi dạo quanh Vương phủ một vòng.

 

Dọc đường đi, chúng ta nói trời Nam biển Bắc, Tam Hoàng tử tự cho đã có giao tình rất tốt với ta.

 

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của hắn, ta cười lạnh trong lòng.

 

Nếu không phải đã sắp xếp người từ trước, hắn cho rằng ta sẽ yên tâm thoải mái đi dạo với hắn sao?

 

Quả nhiên, tới khi ta trở về đại sảnh liền nghe hạ nhân nói Tiêu Nhiễm Nhiễm đã về trước.

 

Tam Hoàng tử vẫn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của tình thế, cười cười trách một câu Tiêu Nhiễm Nhiễm đúng là rất biết cách khiến người khác khó xử.

 

Sau khi ta tiễn hắn đi, quyết định tới viện của Vương phi một chuyến, nào ngờ còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng đồ vật bị đổ vỡ.

 

Quả nhiên, nữ nhân ngu xuẩn kia vẫn là đắc tội triệt để với Vương phi.

 

Yên tâm ôm cái đùi to không tốt sao? Nếu nàng ta có thể duy trì tình cảm thâm hậu với Vương phi, sợ là ta vẫn còn chút kiêng kị.

 

Nhưng nếu nàng ta đã tự muốn tìm đường chết, ta không thừa cơ diễn cho vở kịch càng thêm hoàn mỹ đúng là có lỗi với nàng ta.

 

Khi nhìn thấy Vương phi, hai mắt bà ta đỏ bừng, rõ ràng vừa mới khóc xong, nhưng cũng không muốn thể hiện ra trước mặt ta.

 

Ta quan tâm hỏi, “Muội muội chọc mẫu phi tức giận sao?”

 

“Không phải, là thân thể ta có chút không thoải mái mà thôi.”

 

Vương phi không muốn thừa nhận, nhưng vẫn bị ta tàn nhẫn bổ thêm một đao, “Vậy sao mẫu phi không mau gọi đại phu tới? Con đã nói mà, mẫu phi thương muội muội nhất, sao muội muội có thể làm ngài không vui được.”

 

Cuối cùng bà ta bị ta nói đến nghẹn lời, qua loa tìm một cớ bảo ta đi trước.

 

Trước đây Vương phi vì lo nghĩ cho Tiêu Nhiễm Nhiễm nên đã phái cả ma ma đắc lực nhất của mình đi theo nàng ta.

 

Bây giờ nàng ta chọc giận Vương phi, bà ta liền gọi toàn bộ những nha hoàn thị vệ hồi môn trở về.

 

Quả nhiên, những người này vừa đi, không ai ở bên nhắc nhở hiến kế cho Tiêu Nhiễm Nhiễm, nàng ta lập tức liền rơi vào thảm vực.

 

Không tới một tháng, nàng ta đã bị Tam Hoàng tử phi trách phạt mấy lần, ngay cả quyền quản lí sự vụ trong sử đã đến tay cũng bị ép giao trả.

 

Nửa tháng sau nàng ta bị sảy thai, nguyên nhân cũng rất kì lạ, trên đường đi thỉnh trà vô tình vấp ngã, cứ như vậy đến con cũng không còn.

 

Ngay cả việc điều tra hung thủ phía sau cũng đ.â.m vào ngõ cụt.

 

Giấc mộng Trắc phi tan thành mây khói, nàng ta cũng không còn cơ hội trở mình nữa.

 

Nghe nói vì những chuyện này mà Tiêu Nhiễm Nhiễm khóc lóc làm loạn mấy ngày, ban đầu Tam Hoàng tử còn có kiên nhẫn dỗ dành nàng ta, sau này vì thấy nàng ta quá mức phiền toái, hơn nữa chuyện tranh quyền đoạt vị đã đi đến hồi căng thẳng, hắn còn đang vội ra ngoài mượn sức, không có tâm tình xử lý chuyện trong hậu viện.

 

Lại thêm biết chuyện lần trước nàng ta chọc giận Vương phi, Tam Hoàng tử đã xác định nàng ta không làm nên chuyện lớn, đương nhiên không muốn tốn tâm huyết ở chỗ nàng ta nữa.

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm chỉ có thể than trời trách đất bản thân đã mắt mù cưới phải một kẻ không phải là người.

 

Khi nghe được tin này, ta đang chăm chú đọc sách.

 

Cừu oán đã được báo không sai biệt lắm, đến lúc nên báo đáp Minh Châu Công chúa rồi.

 

Thật ra không hẳn là báo đáp Công chúa, ta cũng vì chính bản thân mình.

 

Trước đây ta bị La thị ức h.i.ế.p cay nghiệt, nếu không nhờ vị tỷ tỷ nhà hàng xóm thấy ta đáng thương đã lén mang đồ ăn cho, có lẽ ta đã sớm mất mạng.

 

Sau này, vị tỷ tỷ ấy bị ra ngoài để đổi lấy sính lễ cho đệ đệ.

 

Không ai biết, thật ra ta là một người rất mê tín. Ta tin tưởng ông trời cho ta cơ hội sống lại, không chỉ là để ta báo thù những kẻ từng tổn thương ra.

 

Khi vừa sống lại ta đã cảm khái, nếu ta có thể thay đổi vận mệnh những nữ tử đáng thương như mình thì tốt biết bao.

 

Bây giờ cơ hội ở ngay trước mắt, sao ta có thể bỏ lỡ đây?

 

12

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-lam-the-tu/chuong-6.html.]

Ta tham gia khoa cử, nhanh chóng vượt qua kì thi Hội.

 

Mỗi lần tham dự thi cử, ta đều vô cùng may mắn triều đình điều tra không quá nghiêm khắc, sau đó lại may mắn bản thân phát dục không tốt. Trước đây La thị không cho ta ăn uống đầy đủ, đã mười lăm tuổi vóc dáng cũng chưa hiển lộ.

 

Thật ra với thân phận Thế tử Vương phủ, cho dù ta không tham gia khoa cử cũng đã có của ăn của để mấy đời.

 

Cho dù đỗ đạt vinh quang, cùng lắm là được phong một chức quan nho nhỏ không có thực quyền.

 

Sở dĩ ta quyết tâm tham gia, chỉ là để chứng minh năng lực của bản thân, sau này cầu hôn Minh Châu Công chúa cũng thuận lợi hơn nhiều.

 

Trong thời gian này, Tiêu Thẩm Việt vẫn luôn im hơi lặng tiếng.

Nhàn cư vi bất thiện

 

Vương gia và Vương phi không muốn nhìn mặt hắn, đặc biệt là Vương gia, mỗi khi thấy hắn sẽ nghĩ tới gia nghiệp Vương phủ suýt rơi vào tay người ngoài, hơn nữa ông ta biết Vương phi vẫn không đành lòng, càng không muốn Tiêu Thẩm Việt xuất hiện trước mắt bọn họ.

 

Tiêu Thẩm Việt quanh quẩn ở hậu viện, ta còn tưởng hắn đã hoàn toàn đánh mất hi vọng, không ngờ vừa ra tay lại là chiêu độc, thiếu chút nữa đã khiến căn cơ trăm năm của Vương phủ sụp đổ.

 

Kiếp trước ta đã biết đôi huynh muội này tình cảm thâm hậu, nhưng không ngờ bọn họ có thể điên đến mức ấy.

 

Tiêu Thẩm Việt thậm chí dám mạo hiểm mất đầu, vì Tiêu Nhiễm Nhiễm mà xông đến ám sát Hoàng thượng.

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm thất sủng, nàng ta muốn trợ giúp cho Tam Hoàng tử, để Tam Hoàng tử thuận lợi đăng cơ, như thế hắn có thể thấy được giá trị của nàng ta.

 

Thậm chí nàng ta đã mơ tới chuyện về sau trở thành Nhất phẩm Quý phi.

 

Hiện tại nàng ta không còn Vương phủ chống lưng, căn bản không so sánh được với nữ nhân trong hậu viện của phủ Tam Hoàng tử.

 

Vì vậy nàng ta to gan muốn đi lối tắt, cuối cùng nghĩ đến phương pháp ám sát Hoàng thượng.

 

Chỉ là nếu một mình nàng ta, căn bản không thể thực hiện được. Nàng ta cần một người đi thực hiện âm mưu đó giúp mình.

 

Tiêu Thẩm Việt không phải chính là lựa chọn tốt nhất sao?

 

Khi ám vệ báo lại tin này, ngụm trà ta mới uống vào miệng đã phun thẳng ra ngoài.

 

Tốt, tốt lắm, quả nhiên người điên không thể suy nghĩ theo cách thông thường.

 

Bọn họ đã quyết tâm muốn chết, lại không cần ta ra tay, vì sao ta không tốt bụng tiễn bọn họ một đoạn?

 

Ta gửi thư cho Minh Châu Công chúa, đề nghị nàng kịp thời ứng cứu Hoàng thượng ở khu vực săn bắn.

 

Theo đánh giá của ta, cho dù nàng tính toán thế nào, cũng tuyệt không bạc đãi ta.

 

Ta vạn vạn không nghĩ tới nàng lại cho ta tất cả công lao cứu giá.

 

Thời điểm Tiêu Thẩm Việt ám sát Hoàng thượng, Minh Châu Công chúa hẹn ta tới khu vực săn b.ắ.n kia.

 

“Cô có biết khi nào Tiêu Thẩm Việt bắt đầu hành động không? Nhất định phải nắm chắc cơ hội đấy.”

 

Ta có chút cảm động, không ngờ Minh Châu Công chúa có thể hào phóng tới như vậy.

 

Công cứu giá, có thể an hưởng sung sướng đến cuối đời.

 

Vốn ta muốn giúp Công chúa ổn định địa vị, không ngờ nàng lại nhường cho ta.

 

Thời gian và địa điểm Tiêu Thẩm Việt ám sát Hoàng đế sao, đương nhiên ta biết.

 

Lần này đi săn, Vương gia vốn không dẫn hắn theo cùng.

 

Hắn mua chuộc thị vệ khu vực săn bắn, nhân lúc thay ca đã âm thầm lẻn vào.

 

Tiêu Thẩm Việt từng được lão Vương gia đích thân dạy dỗ, lại thường xuyên được Vương gia dẫn ra ngoài, trước nay vẫn luôn tự hào khả năng cưỡi ngựa b.ắ.n cung của mình.

 

Cho nên hắn mới cảm thấy bản thân đơn thương độc mã cũng có thể hành thích Hoàng thượng.

 

Ta tìm cách thay đổi vị trí, âm thầm đến bên Hoàng thượng, vừa vặn thay ông ta đỡ một tiễn.

 

Vì vậy, ta chính là công thần cứu giá Hoàng thượng.

 

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng không còn tâm tình săn thú nữa, sai người lật cả ngọn núi lên để tìm thích khách.

 

Khi thích khách được áp tới, sắc mặt Hoàng thượng đã không thể đen hơn được nữa.

 

Trấn An Vương phủ rất được Hoàng gia trọng dụng, nếu không cũng không được ban họ phong Vương.

 

Đương nhiên Hoàng thượng có thể nhận ra Tiêu Thẩm Việt, chính vì vậy nên sắc mặt ông ta mới khó coi đến thế.

 

Thậm chí ông ta đã hòa nghi Trấn An Vương phủ có tâm mưu phản.

 

Vương gia và Vương phi nghe được tin này, nhất thời tay chân rụng rời, toàn thân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã vật xuống đất.

Loading...