GIẢ LÀM THẾ TỬ - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-12-12 12:43:39
Lượt xem: 347
5
Trong thời gian này, ta đạt được một số công tích, tiên sinh ngợi khen không ngớt, Vương gia lập tức cao hứng dâng tấu chương lên Hoàng thượng xin lập lại Thế tử.
Hoàng thượng vừa nghe là bị tráo đổi, nhanh chóng phê duyệt.
Vương gia vui mừng, ra lệnh tổ chức một bữa tiệc nhận thân cho ta, chính là để giới thiệu ta với mọi người.
Dù sao trước đây mọi người đều biết Tiêu Thẩm Việt chính là Thế tử Vương phủ, hiện tại ta đã trở về, đương nhiên ông ta muốn bọn họ nhận thức lại Thế tử chân chính của mình.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, Tiêu Nhiễm Nhiễm đột nhiên tới tìm ra, thái độ dịu dàng khác thường đưa cho ta vài món y phục, “Ca ca, bộ y phục này là ta cố ý tìm kiếm khắp kinh thành mới mua về để tặng cho ngươi đấy.”
Nhàn cư vi bất thiện
Ta sờ chất vải, vui vẻ gật đầu, “Cảm ơn muội muội.”
“Vậy lát nữa ca ca nhất định phải mặc nó để ra mắt mọi người nhé.”
Tiêu Nhiễm Nhiễm rời đi rồi, ta liền mang bộ y phục này tới trước mặt Vương gia và Vương phi, “Phụ vương, lần trước ngài còn trách Nhiễm Nhiễm không thân thiết với con, không phải muội ấy tặng cho con nhiều y phục như vậy sao.”
Vương phi vui vẻ cười tươi như hoa, “Các ngươi là huynh muội, sao có thể không thân thiết được?”
Ta mở ra một món, cố ý ướm thử lên người, “Nhiễm Nhiễm bảo con nhất định phải mặc, lát nữa con mặc bộ đồ này tham dự yến tiệc, khẳng định sẽ khiến mọi người ghen tị.”
Ai ngờ sắc mặt hai người kia lập tức thay đổi.
Ta làm như không để ý, vẫn chỉ nhìn vào những món trang phục trước mắt.
“Tư Nguyên, hôm nay là tiệc lập Thế tử cho con, trang phục này không thích hợp mặc trong yến tiệc, lát nữa nên mặc bộ đồ mà mẫu phi con đã chuẩn bị sẵn. Hơn nữa trang phục này cũng chưa được giặt, chờ nha hoàn giặt xong lại nói sau.”
Ta giả bộ không hiểu chuyện gì, ngoan ngoãn đưa trang phục cho Vương phi, sau đó trở về viện đọc sách.
Ả nữ nhân ngu xuẩn Tiêu Nhiễm Nhiễm, vậy mà dám đưa cho ta y phục được may từ gấm lăng tiêu.
Tiên Hoàng hậu thích nhất là gấm lăng tiêu, sau khi bà ta mưu phản, Hoàng thượng đã hạ chỉ sau này không ai được mặc trang phục làm bằng gấm lăng tiêu, ai dám trái lệnh, c.h.é.m đầu không tha.
Tiêu Nhiễm Nhiễm cho rằng ta mới tới kinh thành nên không biết cố sự này, càng không nhận ra gấm lăng tiêu là gì.
Có lẽ nàng ta muốn ta xuất hiện trong yến tiệc với bộ y phục này, đến khi ấy cho dù không c.h.ế.t cũng bị lột một lớp da.
Hành vi này của nàng ta đã hoàn toàn chọc giận Vương gia, ta vừa mới trở về đến viện, nha hoàn tiểu tư đã thì thầm bàn tán chuyện Vương phi mời một ma ma về dạy dỗ lại lễ nghi quy củ cho nàng ta.
Thiếu chút nữa ta đã quên mất, Tiêu Nhiễm Nhiễm vẫn là Quận chúa của Vương phủ. Điều khiến nàng ta tự hào nhất chính là danh phận địa vị của mình, được ban riêng một thái ấp năm trăm hộ.
Đừng nhìn năm trăm hộ mà cảm thấy không nhiều lắm, ngay cả thái ấp của Công chúa đương triều cũng chỉ có năm trăm hộ mà thôi.
Nếu không nhờ Tiêu Nhiễm Nhiễm gả cho Tam Hoàng tử, Trấn Vương phủ và Tam Hoàng tử đứng chung trên một con thuyền, sao hắn lại có thể đăng cơ thuận lợi như vậy.
Chi bằng dứt khoát phế chức Quận chúa này của nàng ta đi.
Rất nhiều thành viên Hoàng thất cũng đến tham dự yến tiệc, Thái tử, Tam Hoàng tử và Minh Châu Công chúa đều xuất hiện.
Vương gia không ngờ mình lại có thể diện như vậy, sắc mặt càng thêm xuân phong đắc ý, ánh mắt nhìn về phía ta cũng nhu hòa hơn mấy phần, cho rằng tất cả đều là nhờ ta mang lại.
Trong yến tiệc, Tiêu Nhiễm Nhiễm trang dung xinh đẹp, hấp dẫn không ít ánh mắt si mê say đắm.
Tam Hoàng tử đứng bên nàng ta, đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Trấn An vương cao hứng tới mức không ngại uống thêm vài chén rượu.
Nhi tử tiền đồ vô lượng, nhi nữ có quan hệ không cạn với Tam Hoàng tử, như vậy ông ta chính là người thắng lợi nhất nhân sinh.
Nếu không phải yến tiệc mới diễn ra một nửa lại xuất hiện một nữ nhân chửi mắng ầm ầm nói ta là nhi tử của bà ta, yến tiệc này có thể coi là vô cùng hoàn mỹ.
Trấn An vương sai người lôi nữ nhân kia xuống, nào ngờ mấy thị vệ cường tráng vạm vỡ cũng không thể giữ được một nữ nhân đã có tuổi.
Nữ nhân kia vừa giãy dụa vừa kêu gào, “Trấn An Vương phủ cướp nhi tử của ta! Ta tân tân khổ khổ mới nuôi dưỡng được nhi tử của mình lớn lên như vậy, bọn họ nói cướp liền cướp, trên đời này còn có thiên lí hay không?!”
Nữ nhân này chính là bà mụ năm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-lam-the-tu/chuong-3.html.]
Kịch hài này lập tức khiến cho quan khách đều nảy sinh hứng thú.
Vương gia vốn muốn trấn yên bà ta trước rồi mới tra hỏi sau, không ngờ Tiêu Nhiễm Nhiễm lại đứng ra nói, “Phụ vương, chúng ta vẫn nên tra hỏi kỹ càng, cứ như vậy kéo bà ta xuống, sợ là sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của ca ca.”
Ta đã kì quái vì sao dưỡng mẫu lại xuất hiện ở đây, hóa ra là do Tiêu Nhiễm Nhiễm tìm tới.
Nàng ta đã nói vậy, Vương gia cũng không tiện cứng rắn áp chế, đành trực tiếp thẩm vấn trước mặt mọi người.
Ta siết chặt nắm tay, vừa định mở miệng, lại bị một câu của Tiêu Nhiễm Nhiễm ngăn cản, “Ca ca không dám để mọi người tra xét, có phải là đang chột dạ hay không?”
Ta yên lặng, trái tim lại càng hồi hộp mong chờ.
6
Thánh chỉ sắc phong ta làm Thế tử Vương phủ đã chuẩn bị tuyên, nếu lúc này phát hiện ta không phải là người của Vương phủ, vậy đây chính là tội khi quân.
Ba vị hoàng thân quốc thích đều đang ở đây, Vương gia cũng biết chuyện này không thể xử lí riêng được, miễn cưỡng tra xét trước bàn dân thiên hạ.
Tiêu Nhiễm Nhiễm đắc ý trừng ta một cái, cũng không biết lát nữa nàng ta biết mình chỉ là nhi nữ của bà mụ, có còn kiêu ngạo được như vậy không.
Không ngờ ngay khi Vương gia bắt đầu truy hỏi, bà mụ La thị đã sửa miệng kêu lên, “Ta biết ta lén đổi một đôi nhi tử nhi nữ của Vương phủ là ta sai, nhưng các người cũng phải trả lại hài tử cho ta chứ!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tiêu Nhiễm Nhiễm.
Không còn cách nào, dù sao Vương gia cảm thấy Tiêu Thẩm Việt không xứng xuất hiện trong yến tiệc nên không cho hắn tham dự.
Tin tức trước đây vẫn lưu truyền Thế tử của Trấn An Vương phủ là ôm nhầm, bây giờ xem ra, cả hai đều là giả.
Nụ cười ngạo mạn của Tiêu Nhiễm Nhiễm chưa kịp thu hồi đã cứng lại trên mặt, thoạt nhìn có chút buồn cười, “Bà nói bậy bạ cái gì vậy?! Cái gì mà một đôi nhi tử nhi nữ?!”
La thị khóc đến tê tâm liệt phế, “Năm đó ta hạ sinh thai long phượng, Vương phi cũng sinh thai long phượng, Vương gia cảm thấy đây là dấu hiệu tốt nên mới để ta hầu hạ Vương phi.
Nhưng khi ấy ta được chứng kiến phú quý của Vương phủ, Vương phi lại đánh mắng ta vài lần, ta nhìn bốn hài tử, vừa muốn hài tử của ta có thể hưởng phúc cả đời, cũng muốn trả thù Vương phi nên đã lớn mật tráo đổi. Vốn ban đầu ta cũng sợ bị người ta phát hiện, nhưng hài tử còn nhỏ tương đối giống nhau, không ai nhận ra vấn đề gì bất thường. Sau này ta luôn sợ hãi không yên, nên quyết định đưa hài tử trở về quê nhà.
Nhiễm Nhiễm, ta mới là mẫu thân của con, con nhìn xem, chúng ta giống nhau biết bao, ta tới đây đón con và ca ca trở về!”
Vương gia và Vương phi nhìn sang Tiêu Nhiễm Nhiễm, sau khi bình tĩnh xem xét mới phát hiện La thị và Tiêu Nhiễm Nhiễm thật sự rất giống nhau.
Diện mạo Vương phi đoan trang quý phái, Tiêu Nhiễm Nhiễm lại nhiều hơn vài phần lả lơi phong tình, rõ ràng giống với La thị đến bảy phần.
Tiêu Nhiễm Nhiễm nghe thấy tin tức kinh hoàng như vậy, không muốn tin tưởng, ngữ khi the thé bén nhọn, “Mụ già này, mụ nói hươu nói vượn cái gì vậy?! Rõ ràng mụ tìm tới cửa nói Tiêu Tư Nguyên là giả mạo, ta mới cho mụ vào phủ, còn cho mụ một số tiền…”
Nàng ta chưa kịp nói xong, thanh âm thất vọng của ta đã vang lên, “Muội muội, ta còn tưởng ngươi tặng ta quần áo là đã nhận ca ca ta, không ngờ ngươi lại độc ác như vậy, âm mưu mua chuộc bà mụ để dồn ta vào chỗ chết!”
Nói xong, ta sai hạ nhân bên cạnh lấy y phục Tiêu Nhiễm Nhiễm tặng ta đến, ném xuống đất trước mặt mọi người, “Quần áo này ta không cần nữa, về sau ta sẽ không bao giờ tin tưởng vào ngươi!”
Trong những khách nhân tới dự tiệc đã có người tinh mắt nhận ra gấm lăng tiêu, không khỏi nhỏ giọng bàn tán.
“Chẳng phải đây chính là cấm kỵ sau khi tiên Hoàng hậu qua đời sau, Quận chúa này đúng là tâm địa rắn rết.”
“Quận chúa cái gì, ngươi không nghe nữ nhân kia nói sao? Nàng ta căn bản không phải nữ nhi của Vương phủ!”
“Trấn An Vương phủ đúng là bất hạnh, nhi tử nhi nữ đều không phải do mình sinh ra, nhiều năm như vậy hóa ra đều là nuôi hài tử cho kẻ khác!”
Sắc mặt Tiêu Nhiễm Nhiễm tái nhợt, thiếu chút nữa liền c.h.ế.t ngất.
Ta có chút tiếc hận, ngất đi mới tốt, như vậy ta có thể tự do phát huy năng lực rồi.
Hai mắt ta đỏ lên, thương tâm vô cùng, “Lúc ấy bà mụ này muốn gả muội muội cho lão địa chủ năm mươi tuổi trong thôn, sau khi nghe được thân thế từ miệng bà ta, ta và muội muội cùng nhau bỏ trốn, kết quả lại bị phát hiện. Muội muội vì bảo vệ ta mà rơi xuống vách núi, thi cốt vô tồn! Sau khi trở về ta vốn muốn nói cho phụ vương và mẫu phi, lại sợ hai người không chịu được đả kích nên vẫn giữ kín trong lòng, chỉ đành dùng y phục và di vật để an táng cho muội muội.”
Tiêu Nhiễm Nhiễm chỉ vào La thị lại chỉ vào ta, giận dữ hét, “Ai biết mẫu tử các ngươi có phải cố ý hại ta hay không?! Đúng vậy, các ngươi cấu kết với nhau muốn hãm hại ta!”
Nói xong, nàng ta vội níu tay Vương phi, thanh âm cầu xin tội nghiệp, “Mẫu phi, con là do ngài một tay nuôi lớn cơ mà, chẳng lẽ ngài lại tin vào lời của đôi mẫu tử điêu ngoa gian trá này?! Bọn họ đều muốn hại con!”
Trong khi mọi người còn đang do dự chưa quyết, ta chậm rãi chạm lên kim tỏa trên cổ.
Kim tỏa khéo léo tinh xảo, nhưng tuyệt không xa xỉ liên thành.