Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIẢ LÀM THẾ TỬ - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-12-12 12:43:05
Lượt xem: 348

3

 

Khi ta đang đọc sách, cửa phòng bị đẩy ra.

 

Tiểu tư Thập Thất bưng tới cho ta số than hôm nay, “Thiếu gia, để ta giúp ngài thêm than vào lò.”

 

Ta liếc mắt nhìn qua, là than đỏ, khi cháy sẽ sinh ra rất nhiều khói, ngay cả nha hoàn tiểu tư trong phủ cũng không dùng loại than này.

 

Đúng là vất vả cho Tiêu Nhiễm Nhiễm, không ngờ lại dùng đến cách này để đuổi ta đi.

 

Một năm trước, để rèn luyện cho Tiêu Nhiễm Nhiễm, Vương phi đã giao lại quyền quản lí trong Vương phủ cho nàng ta.

 

Số than này, Tiêu Nhiễm Nhiễm cũng là suốt mấy ngày mới chịu phát cho viện ta.

 

Kiếp trước khi ta trở về là mùa hè, Tiêu Nhiễm Nhiễm cố ý cắt xén số băng đến viện ta, không chịu cho ta lấy một khối.

 

Khi ấy ta vẫn còn quê mùa ngốc nghếch, chưa từng thấy qua những thứ tốt. Tiêu Nhiễm Nhiễm không cho, ta cũng không hề biết.

 

Cho tới một lần ghé qua viện của Tiêu Nhiễm Nhiễm, nhìn thấy nàng ta hàng ngày bày băng trong viện, ta còn không thể tin tưởng.

 

Giá băng rất quý, một khối băng lớn hai tấc vuông đã có giá một lượng bạc. Khối băng ở viện Tiêu Nhiễm Nhiễm, ta không dám tưởng tượng phải mất bao nhiêu mới có thể mua về.

 

Cuộc sống như vậy, vốn nên là của ta mới đúng.

Nhàn cư vi bất thiện

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm chiếm đoạt cuộc sống của ta, còn hại ta mất đi tính mạng.

 

Thập Thất thấy ta không nói lời nào, đổ thẳng than vào trong lò.

 

Khói mỗi lúc một lớn, khiến cả căn phòng bị sặc đến ho khan liên tục.

 

Thập Thất đắc ý nhìn ta như thể đang nhìn một kẻ ăn xin hèn kém.

 

Khi hắn mới được đưa tới, ta liền biết hắn chính là người của Tiêu Nhiễm Nhiễm.

 

“Thật ấm áp!” Sau khi đổ than xong, Thập Thất lập tức bỏ đi.

 

Ta cầm rổ, bên trong vẫn còn lại một nửa than đỏ.

 

Than tốt như vậy, sao có thể thiếu phần của Vương gia và Vương phi được.

 

Cũng vừa lúc đến giờ cơm chiều, ta mang theo than đỏ tới chính viện.

 

Bước vào phòng, ta cung kính thi lễ, “Phụ vương, con trở về mới biết mọi người yêu thương con như vậy, cho con rất nhiều than sưởi ấm. Chỉ là một mình con cũng không thể dùng hết, vì vậy cố ý mang đến đây cho phụ vương và mẫu phi.”

 

Nói xong, không chờ bọn họ phản ứng, ta đã đổ nốt số than còn lại vào lò.

 

Viện của Vương gia và Vương phi, xưa nay chỉ dùng than bạc tốt nhất.

 

Hai loại than trộn lẫn cùng cháy, khói bốc lên càng thêm cuồn cuộn.

 

Ban đầu Vương gia và Vương phi còn vui mừng, nhưng chẳng bao lâu sau đã ho khan không ngừng, “Đây là thứ gì vậy? Sao lại đổ vào trong lò?”

 

Ta đổ hết than mới chịu dừng tay, vô tội nhìn hai người họ, giống như không hề biết mình đã sai ở đâu, “Phụ vương, mẫu phi, con đã làm sai chuyện gì sao? Những thứ này là than, trước đây con chưa bao giờ được dùng món đồ tốt như vậy.”

 

Vương gia và Vương phi trầm mặc một hồi, có lẽ là không ngờ trước đây ta lại phải chịu khổ đến vậy.

 

“Nhi tử của ta, oan ức cho con rồi!”

 

Ta mờ mịt nhìn Vương phi đang lau nước mắt, “Mẫu phi, có chuyện gì vậy? Con có thể sống đến ngày hôm nay, trở về nhận phụ vương và ngài đã là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, con không oan ức.”

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm khoan thai đến muộn, vừa vào phòng liền trào phúc liếc nhìn ta một cái.

 

Chỉ là nàng ta còn chưa kịp thi lễ, Vương phi đã tức giận vỗ bàn, “Nhiễm Nhiễm, ngươi quản lí Vương phủ thế nào, sao lại dám chia than đỏ đến viện của ca ca ngươi?!”

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm nhìn ta không thể tin tưởng, không ngờ ta sẽ chạy tới trước mặt phụ mẫu cáo trạng.

 

Dù sao trong quan niệm của nàng ta, ta chỉ là một kẻ lưu lạc vừa được tìm trở về, phải hoảng sợ nhận lấy tất cả sự ức h.i.ế.p của nàng ta mới đúng.

 

Nhưng nàng ta nào biết, Vương phi cũng là đau lòng, rõ ràng là nhi tử tốt của bà ta, lại bị nuôi thành lo lắng bất an như vậy.

 

“Được rồi! Ta đã nói nàng ta còn nhỏ, nàng không nên để nàng ta nắm quyền quản lí quá sớm mới phải! Sau này quản lí Vương phủ cho tốt, nếu không làm được, để ta bảo Trắc phi giúp nàng!”

 

Những lời này đã chạm đến tử huyệt của Vương phi.

 

Bà ta xưa nay kiêu ngạo, sao có thể để quyền quản lí rơi vào trong tay một Trắc phi được?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-lam-the-tu/chuong-2.html.]

Tiêu Nhiễm Nhiễm chưa giải thích được một lời, quyền quản lí Vương phủ đã bị Vương phi thu lại toàn bộ.

 

Cuối cùng, Tiêu Nhiễm Nhiễm không còn cách nào, đành phải đẩy ma ma đắc lực bên người ra chịu tội thay.

 

Lão ma ma này là v.ú nuôi của Tiêu Nhiễm Nhiễm, Tiêu Nhiễm Nhiễm rất tôn kính bà ta, rất nhiều chuyện là bà ta chỉ điểm cho nàng ta làm.

 

Lần này xem như phế đi một cánh tay của Tiêu Nhiễm Nhiễm, về sau nàng ta muốn càn quấy cũng không còn dễ dàng như trước nữa.

 

Sau khi rời khỏi chính viện, Tiêu Nhiễm Nhiễm oán hận nhìn ta, “Ta đúng là đã coi thường ngươi rồi!”

 

Ta vô tội đáp trả, “Muội muội, ngươi nói gì vậy?”

 

“Ngươi cũng xứng gọi ta là muội muội?! Nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không thừa nhận ngươi! Ca ca của ta chỉ có thể là Thẩm Việt ca ca mà thôi!”

 

Ta không phản bác, chỉ thương tâm cúi đầu.

 

Ta biết, mọi chuyện trong Vương phủ đều bị Vương gia nắm giữ.

 

Tin tức này rất nhanh sẽ truyền đến tai ông ta.

 

Quả nhiên, đoạn thời gian tiếp theo, vải vóc đưa đến viện của Tiêu Nhiễm Nhiễm giảm đi rất nhiều, chất lượng càng là không thể so sánh với lúc trước nữa.

 

Nữ nhi chung quy cũng vẫn là nữ nhi, một khi dám lớn gan uy h.i.ế.p địa vị của nhi tử, Vương gia đương nhiên xuống tay không lưu tình.

 

Chuyện này thành công chọc giận Tiêu Nhiễm Nhiễm, nàng ta phẫn nộ đập nát không ít đồ trong viện.

 

Vương phi cũng chẳng bù đồ mới cho nàng ta, nàng ta chỉ có thể tự bỏ tiền túi của mình ra để mua lại những thứ đã tự tay đánh nát.

 

4

 

Tin tức Tiêu Thẩm Việt không phải nhi tử của Vương phủ nhanh chóng truyền khắp ngõ trong đường ngoài.

 

Ngày thường, hắn ỷ vào thân thế mà kéo bè kết phái, bắt nạt những người thân cô thế cô không có chống lưng, bây giờ cả kinh thành đều đang bàn tán chuyện hắn thực chất chỉ còn nhi tử của một bà mụ, sao những người kia còn có thể để yên cho hắn?!

 

Nhưng Tiêu Thẩm Việt cũng rất thông minh, ngày ngày mang theo trang phục bẩn thỉu cùng thân thể bị thương trở về.

 

Vương phi đau lòng không thôi, dù sao cũng là hài tử lớn lên dưới gối bà ta, bây giờ lại bị ức hiếp, sao bà ta có thể nhắm mắt làm ngơ được?

 

Lại thêm Tiêu Nhiễm Nhiễm luôn tìm cơ hội hồi niệm kí ức tốt đẹp hòa thuận của Vương phủ trước đây, Vương phi càng thêm áy náy với Tiêu Thẩm Việt.

 

Như vậy cũng rất tốt, nếu không sao ta có thể đưa ra đều nghị đến trường được.

 

Không biết là Vương phủ đang tính toán thế nào, ta đã trở về mấy ngày, lại không chịu báo danh cho ta đến trường học, đương nhiên ta phải tự tranh thủ cơ hội cho mình.

 

Thời điểm ăn cơm tối, Vương phi đưa ra đề nghị nhận Tiêu Thẩm Việt làm nghĩa tử, “Dù sao Thẩm Việt cũng là lớn lên dưới mắt chúng ta, khi lão Vương gia còn tại thế đã đích thân dạy hắn cưỡi ngựa b.ắ.n cung, thiếp thật sự không nỡ.”

 

Nghe vậy, ta bi thương buông đũa, tới khi ngẩng đầu lên đã là hâm mộ không thôi, “Hóa ra trước đây Thế tử ca ca được Tổ phụ tự mình dạy dỗ, thật hạnh phúc biết bao, không giống như con, ngày ngày phải chăm sóc muội muội trong nhà, ngay cả sách cũng không được đọc.”

 

Nói xong, ta chân thành nhìn Vương gia, “Phụ vương, hay ngài cứ nhận Thế tử ca ca làm nghĩa tử đi? Dù sao con cũng không hiểu chuyện trong phủ, sau này Vương phủ vẫn phải dựa vào hắn chống đỡ.”

 

Ta trái một tiếng Thế tử ca ca, phải một câu Thế tử ca ca, không đến ba câu đã thành công khơi dậy lửa giận của Trấn An vương.

 

Sao ông ta có thể chấp nhận được việc về sau Vương phủ sẽ rơi vào tay một dã loại đây?! Cho dù dã loại kia đã từng là nhi tử ông ta yêu thương suốt mười mấy năm cũng không được!

 

Ta không có cơ hội học tập, Tiêu Thẩm Việt lại ung dung an nhàn chiếm mất thân phận của ta, còn được lão Vương gia yêu thương chỉ dạy, Trấn An vương vừa nghe liền gần như không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

 

Tiêu Nhiễm Nhiễm còn tưởng kế hoạch thành công, không quên chêm vào một câu nhục nhã ta, “Cái gì ngươi cũng không biết, đã vậy toàn thân còn là khí chất nghèo hèn thấp kém, đúng là nỗi nhục của Vương phủ!”

 

Lời này hoàn toàn châm ngòi cơn giận của Vương gia, ông ta đập mạnh đôi đũa xuống bàn, “Đủ rồi! Sau này không được nhắc lại chuyện nhận nghĩa tử nữa! Ta chỉ có một nhi tử là Tư Nguyên, hai ngày sau ta sẽ dâng tấu lên Hoàng thượng, lập Tư Nguyên là Thế tử! Còn Nhiễm Nhiễm, Tư Nguyên mới là ca ca của ngươi, sau này ít qua lại với nhi tử của bà mụ kia một chút!”

 

Nói xong, ông ta hòa ái nhìn ta, “Tư Nguyên, ngày mai phụ vương sẽ mời tiên sinh về phủ dạy dỗ con, chờ tới khi con nắm vững nền tảng rồi sẽ đến trường học tập.”

 

Ta gật đầu thưa vâng, trong mắt đều là khát khao và hạnh phúc.

 

Ánh mắt này khiến Vương gia rất hưởng thụ, lại vung tay hào phóng ban cho ta không ít đồ tốt.

 

Vương gia rất dụng tâm với nhi tử, tốn không ít tiền của sức lực tìm danh sư trong thiên hạ mời về phủ.

 

Cuối cùng, vẫn là Minh Châu Công chúa được Hoàng thượng yêu thương nhất nghe được tin tức, cố ý đề cử cho Vương gia một vị tiên sinh.

 

Sau khi Vương gia đánh giá hắn xong, quyết định để hắn dạy dỗ cho ta.

 

Thật ra ta cũng không phải một chữ không biết, vì vậy quá trình học tập cũng rất thuận lợi.

 

Tiên sinh thường xuyên nói với Vương gia, khen ta thiên tư thông minh, nếu được dạy dỗ đàng hoàng từ nhỏ, nhất định sau này có thể tái hiện huy hoàng cho Vương phủ.

 

Vương gia nghe xong vô cùng đắc ý, nghĩ tới những năm nay ta bị chậm trễ là do người ta ác ý tráo đổi, thái độ với Tiêu Thẩm Việt càng ngày càng kém.

Loading...