GIẢ LÀM THẾ TỬ - CHƯƠNG 10
Cập nhật lúc: 2024-12-12 12:48:16
Lượt xem: 315
20
Trước khi Công chúa đi đã nắm tay ta nhắc nhở, “Cô cũng đừng quên tên của mình.”
Tên của ta, ẩm thủy tư nguyên. Ta nhờ vào sự giúp đỡ của Công chúa mới có thể từng bước tiến lên, hiện tại sống dưới danh phận của nam tử.
(*) Ẩm thủy tư nguyên: Uống nước nhớ nguồn
Có thê tử là Công chúa, ta sẽ không lo lắng bị người ta phát hiện.
Nhưng trên thế gian này, vẫn có rất nhiều người đang phải chịu đau khổ.
Ta giữ lại mạng của Tiêu Nhiễm Nhiễm cũng là có nguyên nhân.
Tuy ta đã sống lại, nhưng kiếp trước ta đã c.h.ế.t quá sớm.
Tiêu Nhiễm Nhiễm đã từng được làm Hoàng hậu, nhất định có thể biết không ít chuyện.
Nếu như nàng ta thật sự biết một số tai họa thiên nhân, như vậy cũng sẽ có lợi cho ta sau này.
Không ngờ kết quả thật là khiến ta tức chết.
“Ngươi nói ngươi hoàn toàn không biết những chuyện triều chính? Cũng không biết khi nào thì có thiên tai đại họa?”
Tiêu Nhiễm Nhiễm khóc lóc, “Ta thân là Hoàng hậu cao quý, lại có mẫu gia cường đại, Hoàng thượng toàn tâm toàn ý với ta, nào phải quan tâm những thứ đó.”
Ta day day trán, chỉ cảm thấy từ khi sống lại chưa bao giờ đầu đau thế này.
Vì sao ông trời lại để một kẻ như vậy sống lại?!
Tiêu Nhiễm Nhiễm bị ta dìm xuống hồ. Kiếp trước ta c.h.ế.t như vậy, lúc này cũng nên đến lượt nàng ta trải nghiệm thử.
Sau khi rơi xuống nước, nàng ta giãy dụa kêu khóc không ngừng, nhưng chung quy chẳng có ai đến cứu nàng ta.
Ta nhìn nàng ta ban đầu vẫn điên cuồng cầu sinh, cuối cùng từ từ mất đi mạng sống, chậm rãi chìm xuống.
Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa trở về liền nghe được tin tức Vương gia đổ bệnh.
Quả dưa này không ăn thì thật có lỗi, ta vội vàng chạy đến Vương phủ.
Vương gia vô cùng sủng ái tiểu thiếp mang thai kia, nàng ta muốn địa vị Trắc phi, ông ta cũng đồng ý không chút do dự.
Kết quả tiểu thiếp này lại không có mắt nhìn, chạy đến chế giễu Vương phi.
Vương phi phẫn nộ, lập tức nói ra chuyện Vương gia không thể có con.
Vương gia vừa nghe xong, tức giận tới mức hôn mê bất tỉnh.
Nhi tử không có, lại đột nhiên cao thêm cả tấc!
Chuyện này cho dù là ai cũng không chịu được.
Sau khi Vương gia tỉnh lại liền phát hiện mình bị trúng gió, bán thân bất toại.
Nghe xong tất cả mọi chuyện, ta không khỏi bật cười.
…
Có lẽ do có Công chúa chống lưng, Tân hoàng rất tín nhiệm ta.
Ta những tưởng bản thân muốn ra sức cho triều đình còn cần phải đổ mưu đổ lực một hồi, nào ngờ hắn lại tin tưởng ta đến như vậy.
Dưới sự nâng đỡ của hắn, ta đề xuất rất nhiều chính sách hướng đến quyền lợi của nữ tử.
Rất nhiều đại quan cổ hủ ngay trên triều đình mắng ta phá hủy thanh danh hạ thấp địa vị của nam nhân.
Nhưng những phản đối này đều bị Tân hoàng ép xuống.
Khi ta dâng tấu cũng có chút lo lắng, dù sao Hoàng thượng cũng là nam nhân, liệu có cảm thấy hành động của ta đại nghịch bất đạo hay không?
Ta vạn vạn không ngờ, người ủng hộ ta nhất lại chính là hắn.
Những chính sách này được thuận lợi phê chuẩn.
Nhiều năm sau, ta trở lại thôn nhỏ trên núi ngày xưa.
Cuộc sống của những nữ hài trong thôn đã tốt hơn rất nhiều.
Ta nghĩ, có lẽ đây mới thật sự là ý nghĩa của việc ta sống lại đi.
An đắc nghiễm hạ thiên vạn gian, đại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan.
(*) Hai câu thơ trích trong “Mao ốc vị thu phong sở phá ca” tức “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” của Đỗ Phủ, hai câu thơ trên dịch ra là “Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn, Để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ.”
21
Trong Trấn An Vương phủ, một trận cãi vã kịch liệt truyền tới.
Mọi người xung quanh đã sớm quen với sự ồn ào này.
Một người bán hàng rong thuận miệng nói, “Vương phủ này một ngày không làm loạn đúng là không quen.”
Ta đứng trên ngã tư đường, không rõ vì sao ta lại ở đây.
Rõ ràng ta đã đạt đến đỉnh cao nhân sinh, người người kính trọng, cả đời phấn đấu vì quyền lợi của nữ tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-lam-the-tu/chuong-10.html.]
Thời điểm ta cáo lão từ quan, trên triều đình đã xuất hiện không ít nữ quan.
Ngày từ quan, ta vận nữ trang xuất hiện trước toàn bộ văn võ bá quan trong triều, ánh mắt mọi người nhìn ta đều là sửng sốt.
Mấy năm nay, tiếng nói của ta đã ngày càng lớn, Hoàng thượng vẫn luôn ủng hộ các chính sách của ta.
Chỉ có thể nói, quân thần chúng ta chính là gương sáng cho triều thần soi vào.
Sử sách tương lai nhất định sẽ xuất hiện danh tự của ta và Hoàng thượng, cũng sẽ ghi chép đoạn giai thoại này của chúng ta.
Không phải bọn họ không biết ta là nữ tử, chỉ cho rằng ta sẽ ôm theo bí mật này xuống mồ, không ngờ tới khi ta cáo quan lại công khai chuyện này ra ngoài.
Thật ra ta cũng từng nghĩ, cứ như vậy làm một nam nhân cũng rất tốt, không cần phải bị lễ nghi phong tục trói buộc.
Nhàn cư vi bất thiện
Chỉ là sau này ta cảm thấy, ta vốn chính là nữ tử, vì sao cả đời phải sống dưới một danh phận giả?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì giới tính, công tích của ta sẽ bị phủ nhận sao?
Ta không muốn trăm năm sau, tên tuổi xuất hiện trong sử sách là Tiêu Thừa tướng, mà nên là Tiêu nữ tướng mới phải.
Nhất định những công lao chính sách ta từng làm vì nữ tử, vì triều đình, sẽ không bị chối bỏ, cho dù tương lai sẽ có người công kích giới tính của ta, ta cũng không sợ hãi.
Sau khi cáo quan, ta bắt đầu những tháng ngày nuôi cá chăm hoa.
Đôi khi Hoàng thượng sẽ triệu ta vào cung, giảng dạy cho các Công chúa Hoàng tử.
Thật ra ban đầu, Hoàng thượng cũng không đồng ý ta giảng bài cho Công chúa.
Cuối cùng là Minh Châu Công chúa nghe được tin này, ngàn dặm xa xôi trở về Kinh thành, Hoàng thượng mới đáp ứng.
Lúc này, không phải ta nên đang nghỉ ngơi trong nhà sao? Vì sao lại đứng ở đây?
Người bán hàng thấy ta đang mờ mịt nhìn về một phía, mỉm cười, “Cô nương lần đầu tới đây sao? Khó trách không biết chuyện của Vương phủ. Ta nói cho cô nghe, Vương phủ này cực kì hỗn loạn, vì một dưỡng nữ mà ép c.h.ế.t nhi nữ nhi của mình.”
“Còn không phải dưỡng nữ được làm Hoàng hậu nên mới từ bỏ nhi nữ sao, ta khinh, đúng là một đám không có lương tâm!” Người bên cạnh cũng góp vui một câu.
Ta lại trở về kiếp trước rồi? Nhưng không phải ta đã sớm c.h.ế.t sao?
“Không phải Tiêu Nhiễm Nhiễm đã trở thành Hoàng hậu sao? Vương gia và Vương phi phải vui vẻ mới đúng, sao lại phát sinh ầm ĩ như vậy?”
“Hoàng hậu cái gì, yêu hậu thì có!”
“Yêu hậu xúi giục Hoàng thượng nâng cao sưu thuế của dân. Năm trước Giang Nam xảy ra hạn hán, đáng lẽ nên được giảm thuế mới đúng, nào ngờ yêu hậu kia lại vì lợi ích của bản thân mà đề xuất tăng thuế lên hai phần!”
“Không ít dân chúng sống qua đại nạn, bây giờ lại bị thuế cao ép chết!”
“Cũng may trong thời điểm mấu chốt có người dân cầu kiến bẩm báo cho Minh Châu Công chúa, Công chúa liền cầm kiếm xông vào Hoàng cung, xử tử yêu hậu!”
“Sau đó mọi chuyện được điều tra rõ ràng, chúng ta mới biết yêu hậu từ nhỏ đã tàn ác như vậy, giật dây Tiêu Thế tử hại c.h.ế.t Quận chúa chân chính!”
Nghe tiếng bàn tán phẫn bộ của bọn họ, ta chỉ muốn bật cười.
Hóa ra cho dù ta không còn tại thế, Trấn An Vương phủ cũng không thể yên ổn.
Ta ra vẻ tò mò hỏi chuyện mọi người, sau đó đích thân tìm hiểu một chuyến, mới biết trong thời gian này đã xảy ra không ít chuyện.
Hóa ra ngay sau khi xử tử Tiêu Nhiễm Nhiễm, Minh Châu Công chúa đã giam cầm Hoàng thượng.
Không hổ là nàng, mặc dù luôn nói bản thân chỉ mong ước tự do, nhưng khi dân chúng không an, nàng là người đầu tiên cầm kiếm đứng lên.
Đối mặt với những nàng Công chúa khát khao kiến thức, nàng sẽ đứng ra.
Đối mặt với những lê dân vô tội phải chịu bóc lột lầm than, nàng cũng đứng ra.
Nửa đêm, ta lén đến Vương phủ thăm dò một chuyến.
Không ngờ lại trùng hợp thấy được cảnh Vương gia và Vương phi cãi vã.
Hai người đó không ai chịu ai, đều đổ hết tội lỗi lên đầu đối phương.
“Nếu không phải vì bà thiên vị Tiêu Nhiễm Nhiễm, sao Tư Nguyên phải c.h.ế.t thảm như vậy?! Nàng tân khổ đi tìm nhân sâm là để cho bà chữa bệnh, bà lại mang cho Tiêu Nhiễm Nhiễm, bây giờ thì tốt rồi! Ta lâm bệnh nặng, cần người cần thuốc cũng không có để dùng!”
Ta đã nói mà, sao đôi phu thê này có thể thương tiếc cho ta được.
Trong mắt bọn họ, bản thân vĩnh viễn quan trọng nhất.
Hóa ra bọn họ khắc khẩu, cũng chỉ vì một gốc nhân sâm mà thôi.
Từ đầu đến cuối, điều bọn họ thật sự quan tâm chưa bao giờ là ta.
May mắn, ta đã sớm không hi vọng vào bọn họ nữa.
Đêm nay ghé thăm Vương phủ, thấy bọn họ không được yên ổn, ta cũng có thể yên lòng rồi.
Vương phi vẫn còn đang khóc nức nở trách móc Vương gia.
Ta xoay người rời đi.
Ta tìm một ngôi miếu đổ nát, qua đêm ở đó. Hôm sau tỉnh lại, ta chợt nhớ tới Hoàng cung.
Những năm này ta không chỉ dạy dỗ Hoàng tử Công chúa, còn thu nhận vài nữ đệ tử trong dân gian.
Những nữ đệ tử này đều là những nữ hài bị phụ mẫu vứt bỏ mà ta vô tình gặp được trên đường đi thẩm tra Kinh thành.
Hi vọng trong tương lai, các nàng cũng có thể in lại dấu chân trên triều đình.
HOÀN