Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gia đình sum vầy - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-25 14:51:32
Lượt xem: 252

5

 

Căn nhà mà bà nội nói đến là căn nhà gạch xanh ngói mà cha nuôi xây khi kết hôn.

 

Bà nội đã lên tiếng, cha nuôi nhanh chóng thu dọn hành lý, đưa tôi và mẹ nuôi chuyển đến căn nhà đất ở phía tây làng.

 

Căn nhà đó là nhà tổ của bạn thân cha nuôi.

 

Không có người ở quanh năm, trong sân toàn là cỏ khô.

 

Mái nhà còn thủng một lỗ.

 

Ánh nắng ấm áp đầu xuân chiếu qua lỗ thủng đó, nước mắt tôi lã chã rơi.

 

Sau này, tôi mới biết mẹ nuôi khi còn nhỏ, cũng giống như tôi, đều bị cha mẹ ruột bỏ rơi.

 

Bà như một đứa trẻ ăn xin, lớn lên trong cảnh lang thang và đói khát.

 

Cho đến khi gặp cha nuôi, bà mới có một mái nhà.

 

Cha nuôi nhìn thấy tôi, giống như nhìn thấy mẹ nuôi lúc nhỏ.

 

Khi hai người họ dọn dẹp nhà cửa, tôi lấy hết can đảm, múc cho họ một gáo nước.

 

Đây là lần đầu tiên tôi chủ động đến gần cha nuôi.

 

Cha nuôi uống một ngụm nước lớn, cười hề hề với mẹ nuôi: "Quả nhiên người ta nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ mà!"

 

Mẹ nuôi nhận lấy gáo nước, nhìn tôi với ánh mắt khích lệ: "Gia Bảo, gọi ba đi con."

 

Tôi nắm chặt thanh kiếm gỗ nhỏ cha nuôi làm, mấp máy môi.

 

Nhưng cổ họng lại như bị bông chẹn lại.

 

Không phát ra được âm thanh nào.

 

Sau khi dọn dẹp xong nhà cửa, cha mẹ nuôi đưa tôi đến bệnh viện ở thị trấn.

 

Bác sĩ đã kiểm tra kỹ lưỡng cho tôi.

 

Kết quả là tôi bị chậm phát triển do suy dinh dưỡng, trí tuệ và dây thanh quản đều không có vấn đề gì.

 

Theo lời khuyên của bác sĩ, cha mẹ nuôi lại đưa tôi đến khoa tâm thần của bệnh viện thành phố.

 

Bác sĩ tâm thần chẩn đoán, do tôi sống lâu dài trong môi trường bạo lực, tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng, nên mới bị mất tiếng và không kiểm soát được việc tiểu tiện.

 

Mẹ nuôi ôm chặt tôi.

 

Cha nuôi không kìm được mà mắng cha mẹ ruột của tôi một câu, rồi hỏi bác sĩ, liệu tôi có khả năng hồi phục không.

 

Bác sĩ không đưa ra câu trả lời chắc chắn.

 

Cha mẹ nuôi lại khá lạc quan.

 

Bây giờ tôi tè dầm ít hơn rồi.

 

Hai người họ tin rằng, sau này tôi nhất định sẽ nói được.

 

Hai lần đi bệnh viện này đã tốn rất nhiều tiền.

 

Sau khi làm xong hộ khẩu cho tôi, cha nuôi lại quay về lò gạch.

 

6

 

Bà nội mang trứng và bánh quy đến.

 

Mẹ nuôi từ chối không nhận, bảo bà nội giữ lại để bồi bổ sức khỏe.

 

Bà nội mắng té tát: "Nhiều trứng và bánh quy như vậy, mày muốn bồi bổ c.h.ế.t tao à?"

 

"Mày có ý đồ gì hả?"

 

"Để dành cho con bé ngốc này ăn, mau lớn để làm tao tức c.h.ế.t cho rồi!"

 

Bà nội sống ở nông thôn mấy chục năm, đã chứng kiến quá nhiều chuyện con cái chiếm đoạt tài sản của cha mẹ.

 

Nông thôn miền Bắc chủ yếu làm nông nghiệp.

 

Điều kiện bẩm sinh của đàn ông và phụ nữ đã định sẵn đàn ông làm việc đồng áng tốn sức hơn phụ nữ rất nhiều.

 

Theo quan điểm của bà nội, con trai rất quan trọng đối với một gia đình.

 

Mà sự xuất hiện của tôi lại khiến cha nuôi tuyệt hậu.

 

Điều này đã định sẵn bà nội sẽ rất ghét tôi.

 

Thế nhưng, khi hai đứa con trai nhà hàng xóm mắng tôi là con bé ngốc, nhét phân dê vào miệng tôi, bà nội lại cầm cây lau nhà đuổi đánh hai đứa trẻ đó.

 

Người hàng xóm bênh con liền giằng co với bà nội.

 

Sỉ nhục bà nội là sát phu sát tử, sỉ nhục cha nuôi là con la không đẻ được, mẹ nuôi là gà mái không đẻ được trứng, cho nên mới nuôi tôi, một con bé ngốc.

 

Tôi thấy tấm lưng luôn thẳng tắp của bà nội bỗng chốc gục xuống.

 

Khoảnh khắc đó, tôi thực sự ước thời gian có thể quay trở lại.

 

Cha ruột ném tôi xuống sông, mẹ nuôi không bỏ tiền ra nhận nuôi tôi.

 

Sự tồn tại của tôi chính là nỗi nhục nhã của cha mẹ nuôi.

 

Khiến cho hai người họ, kể cả bà nội, bị người ta chỉ trỏ sau lưng.

 

Mẹ nuôi đi làm đồng về, cầm cây rìu trong sân, giữa tiếng la hét của người hàng xóm và hai đứa con trai, bà dùng sức c.h.é.m vào cánh cửa lớn nhà hàng xóm.

 

Cánh cửa cũ kỹ nứt ra một khe hở dài.

 

Mẹ nuôi nhỏ bé, cả khuôn mặt dữ tợn: "Mày dám mắng thêm một câu nữa xem!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-dinh-sum-vay/chuong-2.html.]

Tôi biết, chỉ cần tôi còn ở bên cạnh cha mẹ nuôi một ngày, những chuyện tương tự như vậy sẽ còn xảy ra.

 

Tối hôm đó, đợi mẹ nuôi ngủ say, tôi cầm thanh kiếm gỗ nhỏ cha nuôi làm cho, mò mẫm đi về phía bắc.

 

Phía bắc làng có một con sông.

 

7

 

Cha mẹ ruột thường xuyên đánh đập, ngược đãi tôi.

 

Khi tôi còn nhỏ, bản năng sinh tồn khiến tôi muốn sống.

 

Sau khi gặp cha mẹ nuôi, được nếm trải mùi vị của tình yêu thương, tôi lại muốn chết.

 

Tôi từng nghe các nữ công nhân ở lò gạch nói về kiếp trước kiếp này.

 

Tôi ước, kiếp sau được đầu thai làm con của cha mẹ nuôi, để hai người họ không còn bị người khác chỉ trỏ nữa.

 

Dòng nước mát lạnh thấm ướt mắt cá chân tôi.

 

Tôi nắm chặt thanh kiếm gỗ nhỏ, đi về phía giữa sông.

 

Đằng sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

 

Tôi bị ai đó ôm lấy.

 

Khuôn mặt lo lắng và tức giận của bà nội hiện lên trong mắt tôi.

 

Sau khi bế tôi lên bờ, bà cúi xuống.

 

Một tay giữ chặt vai tôi, một tay dùng sức đánh vào lưng, vào m.ô.n.g tôi.

 

Rất đau, rất đau.

 

Bà vừa đánh vừa mắng: "Con bé ngốc này, nửa đêm không ngủ, bị làm sao thế hả!"

 

"Lại còn chạy ra sông!"

 

"Nếu không phải tao mất ngủ, nhìn thấy mày ở cổng! Thì bây giờ mày đã thành quỷ nước rồi!"

 

Nỗi sợ hãi trong giọng nói của bà nội xua tan cái lạnh giá của đầu xuân.

 

Tôi òa khóc.

 

Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên tôi khóc.

 

Bà nội sững người, nói với vẻ ngạc nhiên: "Mày còn biết khóc nữa à, vậy thì không phải ngốc hoàn toàn rồi!"

 

"Đừng tưởng mày khóc thì tao sẽ không đánh mày!"

 

"Mày nhớ cho tao, lần sau còn nhảy xuống sông nữa, tao sẽ đánh c.h.ế.t mày!"

 

Sau khi đánh tôi một trận nên thân, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đi về nhà.

 

Trên đường gặp mẹ nuôi.

 

Mẹ nuôi vẻ mặt lo lắng.

 

Bà nội cũng mắng mẹ nuôi một trận.

 

Mẹ nuôi không nói gì, ôm chặt lấy tôi.

 

8

 

Mẹ nuôi viết thư cho cha nuôi.

 

Kể cho cha nuôi nghe chuyện của tôi.

 

Cha nuôi nhanh chóng hồi âm.

 

Trong thư có kèm năm mươi đồng.

 

Cha nuôi bảo mẹ nuôi đưa tôi chuyển đến thị trấn sống.

 

Sau khi thu dọn hành lý xong, mẹ nuôi giao lại mảnh đất hoang đã khai hoang cho chú út.

 

Chú út kết hôn sớm hơn cha nuôi một năm.

 

Lúc bà nội bệnh nặng, vợ chú út cũng đang mang thai.

 

Vì vậy, chú út vẫn luôn ở lại trong làng chăm sóc bà nội và vợ.

 

Vợ chú út đeo kính, là giáo viên trường tiểu học trong làng.

 

Cô ấy nhét một trăm ba mươi bảy đồng tám hào vào tay mẹ nuôi: "Chị dâu, chi tiêu ở thị trấn rất tốn kém. Số tiền này, chị nhất định phải nhận lấy."

 

Mẹ nuôi giữ lại ba mươi bảy đồng tám hào, nhét một trăm đồng còn lại vào túi vợ chú út.

 

Bảo cô ấy chăm sóc bà nội.

 

Bà biết số tiền này là toàn bộ tiền mặt của chú út và vợ.

 

Bà không thể lấy hết, khiến gia đình chú út không có tiền mặt để xoay sở.

 

Bà cũng không thể không lấy một đồng nào, sẽ biểu thị sự xa cách với gia đình chú út.

 

Sáng sớm, chú út mượn xe lừa, đưa tôi và mẹ nuôi lên thị trấn.

 

Tiếng vó lừa lộp cộp, chú út chậm rãi lên tiếng: "Chị dâu, chị và anh cả thật sự quá cố chấp. Vì một con bé ngốc mà phải tha hương, đáng giá sao?"

 

Tôi ngủ gà ngủ gật trong lòng mẹ nuôi.

 

Nghe mẹ nuôi nói: "Vì con của mình, làm gì cũng đáng giá."

 

Chú út thở dài một hơi.

 

Chú nói tiếp: "Mong rằng sau này chị và anh cả đừng hối hận."

 

"Mà nếu hối hận cũng không sao. Trước đây mẹ nhất quyết bắt anh chị dọn ra khỏi nhà mới, cũng là lo sau này Gia Bảo lớn lên không trông cậy được, anh chị quay về còn có chỗ ở."

Loading...