Giá Đắt Của Tội Lỗi - C5 - Kết
Cập nhật lúc: 2025-01-04 09:55:57
Lượt xem: 38
Một giọng nói âm u vang lên:
– Bọn ta không thích đi.
– Vậy à? Xem hôm nay có chịu không nhé.
Cậu Vĩnh lôi ra chiếc kiếm gỗ ở trong người di chuyển phép chú, lá bùa vàng sát cạnh toả rực cả một đoạn, một không đấu lai được bốn, cậu Vĩnh móc ra cái chuông lắc lư nhẹ, âm vang nghe nhức óc.
Những vong hồn gào thét dữ dội. Quang nhân cơ hội quãi tro, hương, muối, gạo vào các vong hồn, họ tan biến mất hút.
Cậu Vĩnh thở phào nhẹ nhõm quay sang nói:
– Mệt quá, chúng nó cũng mạnh. Giờ là cái miếu này không có vong ma nào trú ngụ, phá đi, để không đây tí những vong hồn vất vưởng lại trú vào đây.
– Con biết rồi, nói xong Quang cầm cái búa lúc này hai đến hơn mười phát đập, cái miếu bị nát tan. Cậu Vĩnh thở phào hai người trở về.
Sau hai ngày lo chôn cất cho Chú Niên xong, xóm An Vinh giờ hoang mang tột độ. Ai cũng cửa kín then cài, cả ngày chẳng thấy một bóng người nào.
Cậu Vĩnh bấy giờ có vài lời với Quang:
– Tối nay đi sẽ triệu hồi vong hồn của cái Nhiên để tiêu diệt.
– Cậu làm được, thì có thể bắt đầu luôn.
Ngay tối hai cậu cháu tiến về hướng ngôi mộ đất mới của cái Nhiên, đoạn làm lễ gió thổi nghi ngút, có thân ảnh quỷ dị hiện hữu.
– Các người có để ta im không? Suốt ngày gọi ta lên?
Cậu Vĩnh lên tiếng:
– Im làm sao được, trong khi ngươi muốn hãm hại bao nhiêu người.
– Như ta đã nói lần trước rồi, không nói lại, thôi ta đi nhé.
– Đứng lại. Dứt câu cậu Vĩnh cầm thanh kiếm gỗ chĩa thẳng về hướng Nhiên.
Ả ta đã né được ánh mắt dữ tợn hiện rõ. Liên tiếp những lần chú Vĩnh ra đòn. Nhiên cũng không chịu thua một luồng sáng tạo ra vụt vèo vèo đến chỗ cậu Vĩnh, chưa kịp tránh đã bị đánh trọng thương. Ngay lúc Nhiên sắp kết liễu Cậu Vĩnh Quang ngăn cản:
– Xin em tha cho cậu của anh, nể tình xưa nghĩa cũ mong từ bi. Em hãy đi đầu thai đi và tha cho xóm này, anh nguyện cầu xin.
– Anh Quang à? Được thôi em sẽ tha cho cậu anh, nhưng em chưa thể đi được vì còn ông Tỉnh. Ông không thể sống, phải c.h.ế.t do đã gây ra nhiều chuyện ác độc, nếu mà ông c.h.ế.t có như thế thì mọi người nơi đây mới yên ổn được. Em sẽ để cuộc sống trở lại bình thường.
– Chào anh nhé, em phải đi đây! Xin vĩnh biệt.
Vong hồn Nhiên đã đi, cậu Vĩnh vừa bị thương nên còn yếu, Cậu Vĩnh lí nhí trong mồm:
– Nó mạnh quá, cậu không đủ sức tiêu diệt.
– Như cậu đã nghe, cô ấy bảo gì rồi phải không? Mình giúp đỡ hết sức rồi không được, cậu cháu mình về thôi.
– Về nào, cậu mệt quá thôi. Quang dìu cậu Vĩnh về nhà, những bước đi loạng choạng đã một phần hiểu rõ.
Bên trong căn nhà Ông Tỉnh buồn đi vệ sinh, vục dậy bước ra ngoài chẳng may bỏ quên lá bùa, và cũng từ đây ông phải trả giá cho tội lỗi của mình.
Mập mờ dưới ánh trăng, có bóng người áo trắng toát đứng bên con sông Thát, vì nhà ông ngay sát đây mà.
Ông tá hỏa giật mình dụi mắt nhưng không thấy gì, người ông Tỉnh giờ như bị điều khiển thưn thứn tiến về con sông.
Một âm thanh kêu lên, cũng từ giây phút này ông ta đã phải trả giá đắt cho những sự việc gây ra.
Hôm sau Chí tỉnh dậy không thấy bố đâu, hốt hoảng nhờ mọi người trong xóm đi tìm, Cậu Vĩnh nghe tin thì không khỏi bất ngờ sau đó trực tiếp gặp thằng Chí nói chuyện:
– Bố cháu đã c.h.ế.t rồi, ở con sông Thát này, giờ xác chưa nổi lên đâu, chờ ba ngày.
Chí không tin vào mắt mình, cầm chặt cổ áo cậu Vĩnh mắt trợn trừng giọng to:
– Không phải, bố cháu chưa chết, chỉ là mơ thôi, vừa nói vừa tát vào mặt mình, nhưng không phải là mơ là thật.
Chí khóc lóc om xòm, cả xóm tụ tập hóng hớt, cũng hay tin mà tái mét mặt.
Sau sự việc những ngày sau đó, xóm An Vinh dần yên ổn trở lại như lúc trước.
Tối hôm đấy cậu Vĩnh cũng phải chia tay, trước khi về không thể thiếu một bữa ăn chiêu đãi. Đoạn ông Hùng nói:
– Cậu cứ ăn thoải mái nhớ chưa, Hân ăn nhiều nghe con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-dat-cua-toi-loi/c5-ket.html.]
– Dạ con biết rồi ạ.
– Quang ơi? Bố tính mày lấy con Hân luôn đi? Thế cháu Hân bao nhiêu tuổi rồi nhỉ:
– Cháu 21 rồi ạ.
– Ối dào, thằng Quang 23 tuổi, cậu Vĩnh xem có hợp không? Nghĩ ngợi hồi lâu, Cậu Vĩnh cũng lên tiếng:
– Quá là đẹp, xứng đôi vừa lứa.
Bà Trang hỏi:
– Cháu Hân làm công việc gì?
Hân đang gặm dở miếng thịt gà, vội chùi tay xong thưa:
– Dạ cháu làm phiên dịch viên ạ. Thi thoảng cháu mới đi thôi, còn lại là nghỉ ạ. Lương liếc ổn lắm.
– Thằng Quang nhà bác nó đi làm công ty điện tử, cũng được.
– Nào thôi ăn đi kẻo muộn.
Ở bên phía sau nhà, Quang đang nói chuyện với Hân:
– Này em, bố mẹ anh cứ đưa đẩy thế không mấy chúng mình tới với nhau đi, anh nói thật, anh đã có tình cảm với em ngay từ lần gặp đầu tiên. Vì vậy em cho anh cơ hội để tìm hiểu nhau thêm nhá.
Hân còn e dè, ngại cứ cúi đầu, mãi mới thỏ thẻ:
– Dạ vâng ạ.
– Úi dào ôi? Sướng nhất anh Quang rồi gì, thế là anh chị sắp có con dâu rồi nhé.
Bữa cơm tối đã xong, cậu Vĩnh thì loặng ngoặng, nhưng vẫn bảo:
– Quang ơi? Mày đưa cậu ra bến xe. Đi xe giường nằm đêm cũng được, Hân thu xếp về luôn đi cháu.
– Em về đây, anh chị ạ? Dịp khác em lên chơi.
– Ui thế ổn không?
– Dạ ổn ạ, có phải lái xe đâu?
Bà Trang chạy ra đưa gói túi bóng bên trong có những hoa quả và chút thức ăn. Cậu Vĩnh lên tiếng:
– Ui chị cho em nhiều thế?
– Có gì đâu? Ở đây không ăn hết, lấy về mà ăn.
– Thế em xin nhé, Quang lai cậu ra bến xe nào?
– Vậy thôi con xin phép chở cậu ra ngoài kia.
– Em về đây anh chị ạ?
Chiếc xe Honda được nổ, cậu Vĩnh đã chèo lên, Hân thì mãi không nỡ, như hiểu ý Bà Trang lên tiếng:
– Cháu muốn ở đây với Quang đúng không? Hân ngại xong cũng trả lời:
– Dạ vâng ạ.
– Thế còn gì bằng, Quang cứ đưa cậu ra bến xe cho Hân ở đây một thời gian, sau thì đưa về, Cậu Vĩnh nhớ về thưa với gia đình Hân nhá?
– Em biết mà? Ơ thế ở lại à? Ngoan nhá.
– Con biết rồi ạ.
Chiếc xe đã trở cậu Vĩnh đến bến xe, đoạn cậu nói:
– Thôi con về đi nhé, cảm ơn Quang. Mà con Hân có gì chăm sóc giúp cậu nhớ chưa?
– Con biết rồi an tâm nhé.
– Thôi cậu lên xe đây.
Quang cứ nhìn theo chiếc xe khách dần khuất, xong cũng thu xếp trở về xóm An Vinh để bắt đầu cuộc sống giống như trước mà đã có.
Hồng
Hà Văn Hồng
[Hết]