Gặp Lại - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:07:51
Lượt xem: 84
"Bên ngoài lạnh, em vào xe trước đi, tôi còn chút chuyện." Giọng Phó Trinh rất từ tính.
"Vậy anh phải nhanh lên nhé."
Lúc cô nàng kia đi ngang qua người tôi còn liếc mắt một cái đầy ẩn ý, sau đó tiến đến một chiếc xe đậu cách đó không xa, mở cửa xe, động tác vừa vặn để lộ chiếc vòng đeo trên cổ tay cực kỳ chói mắt.
Đó là món đồ trang sức gia truyền của nhà họ Phó. Năm xưa nó từng được đeo trên cổ tay tôi, sau đó chúng tôi chia tay, tôi nhờ người trả nó lại cho Phó Trinh.
Thế nên đó không chỉ là bạn gái, mà còn là vị hôn thê của hắn.
Mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại tôi và hắn.
Chiếc xe tôi gọi vẫn chưa tới.
Phó Trinh cứ đứng mãi sau lưng tôi, không nói lời nào.
Hai người chúng tôi giữ im lặng, đèn đường cũng chiếu xuống mặt đất hai cái bóng lặng yên.
Suy nghĩ của tôi bay về lại năm đó, buổi tối chúng tôi chia tay, trên đường chạy đến nhà tôi thì Phó Trinh gặp tai nạn giao thông.
Anh em tốt của hắn gọi điện thoại tới, ngữ khí rất không tốt: "Anh Phó đang ở bệnh viện."
"Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Nếu không thì cô sẽ không đến à?"
"Vậy phiền anh chăm sóc cho anh ấy."
"Đường Gia, anh Phó được cử đi nước ngoài du học rồi, sớm muộn gì cũng có tiền đồ, cô… vì sao không thể kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa? Cô thiếu tiền đến mức đó à? Những chuyện anh ấy làm cho cô, một chuyện cô cũng không báo đáp, tất cả đều quên hết rồi đúng không?"
Anh em tốt của hắn dường như sắp điên rồi, chỉ thiếu nước mắng tôi là đồ phản bội.
Điện thoại đầu bên kia hình như bị ai đó cướp mắt, cuộc gọi kết thúc.
Có thể nói đúng là tôi đá hắn.
Hắn hận tôi cũng là chuyện đương nhiên.
"Em còn thiếu bao nhiêu tiền?" Phó Trinh lôi tôi ra khỏi hồi ức, ngữ khí lạnh lùng.
"Không liên quan gì đến anh."
Tôi lỡ hít vào một hơi khí lạnh, kích thích cổ họng vừa rồi mới uống rượu đến tê rần nên không kìm được ho mấy tiếng.
Khí lạnh như châm vào khí quản, rất đau.
Tôi cúi người xuống chống tay đỡ lên cột đèn đường, chút rượu vừa uống vào đang bốc lên trong dạ dày, tôi bị sặc nước mắt ròng ròng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai/chuong-2.html.]
Phó Trinh lạnh mắt đứng bên cạnh nhìn tôi.
Xe taxi chậm rãi dừng trước mặt, lái xe thò đầu ra hỏi: "Đi khu biệt thự Vạn Hòa phải không?"
"Vâng."
Tôi chống đầu gối đứng lên, vừa thở hồng hộc vừa mở cửa xe, đột nhiên cánh tay bị người ta lôi lại, không kịp phản ứng cứ thế lao vào n.g.ự.c Phó Trinh, hắn hỏi: "Em đi đến đó làm gì?"
Khu biệt thự Vạn Hòa là khu dân cư nhà giàu, không dễ cho phép người ngoài ra vào.
Tôi cố gắng đẩy Phó Trinh ra nhưng bị hắn trở tay nắm chặt cổ tay, nhiệt độ nóng bỏng từ trên da truyền thẳng vào ngực.
Tôi giãy mấy lần vẫn giãy không ra, bèn ngẩng đầu nhìn lên sắc mặt tối đen không thấy rõ của Phó Trinh: "Giám đốc Phó còn muốn nói gì nữa?"
Hắn mím môi, con ngươi đen thâm trầm bình thản không nhìn ra cảm xúc.
Gió lạnh gào thét thổi tóc tôi rối tung.
Tôi mở miệng vạch trần suy nghĩ của hắn: "Chắc anh cũng giống người khác, cho rằng tiền tôi kiếm được là không sạch sẽ chứ gì?"
"Một tháng năm vạn, đủ không?"
Phó Trinh nghiêm mặt cắt ngang lời tôi.
"Có ý gì?"
Đáy mắt Phó Trinh hiện ra một tia mỉa mai: "Không phải em thiếu tiền sao? Năm vạn, mười vạn, có đủ cho em không?"
Đột nhiên tôi giơ tay, một tiếng tát vang lên giữa màn đêm, trên mặt Phó Trinh xuất hiện năm dấu tay rất rõ ràng.
Xa xa có tiếng phụ nữ kinh hô, cô ta vội mở cửa xe lao ra.
"Sống cho tốt cuộc đời của anh đi, đừng dài tay quá làm gì."
Tôi bỏ lại những lời này, ngồi lên xe đi mất.
"Cậu đánh anh ta?" Tiểu Thu rót cho tôi cốc nước ấm.
"Ừ, anh ấy muốn bao nuôi mình." Tôi vùi người trong sô pha chịu đựng từng đợt dạ dày quặn đau, chậm rãi uống hết cốc nước.
Một lúc sau, tôi chạy vội vào WC nôn thốc nôn tháo.
Tiểu Thu vỗ vỗ vai tôi: "Dạ dày không tốt còn uống rượu."
Tôi thở hồng hộc lau vệt nước dính bên môi, thực quản vẫn đau rát như bị ai châm lửa đốt.
"Yêu người ta nhiều năm như vậy, có đáng không?"
Tôi nâng mắt nhìn gương mặt ướt nhẹp trong gương, tóc đen dính bết trên trán, sắc mặt tái nhợt.