Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp lại - 9

Cập nhật lúc: 2025-01-23 13:56:33
Lượt xem: 722

Tiểu Thu cầm một cốc sữa nóng đi ngang qua, mặt không biểu cảm: “Ồ, thật sao? Chắc là không lạnh đâu.”

 

Gần đây tâm trạng cô ấy không tốt lắm. Ngay cả bác sĩ Giang cũng vậy. Vì vậy, tôi phải rất cẩn thận mỗi ngày vì sợ làm họ tức giận.

 

Tiểu Thu dừng lại, nhận ra rằng mình có vẻ đã làm tôi sợ nên nói chậm lại: “Uống sữa đi, qua một tiếng nữa uống thuốc, bác sĩ Giang nói tối nay sẽ dẫn cậu đi đắp người tuyết.”

 

Tôi nhìn lại người đàn ông đó và cảm thấy trông quen quen...

 

Tiểu Thu kéo rèm lại giúp tôi và nói: “Đừng nhìn, cẩn thận mắt mù đấy.”

 

“Ồ.”

 

Tôi trở lại giường, uống thuốc xong, dựa vào gối ôm chơi game. Bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Thu và bác sĩ Giang nói chuyện.

 

Sau đó anh đẩy cửa và bước vào. Tôi nhanh chóng giấu di động, ngồi nghiêm chỉnh: “Tôi uống thuốc rồi.”

 

Mùi thuốc khử trùng lập tức tràn ngập căn phòng. Tầm mắt Giang Ngôn Chu băn khoăn trên người tôi, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi: “Đường Gia, tôi không mắng cô vì em chơi game.”

 

Tôi đỏ bừng mặt, chậm rãi lấy điện thoại ra: “Sao anh biết tôi đang chơi game?”

 

“Tôi cũng chơi trò đó. Tôi quen thuộc với nhạc nền.”

 

Giang Ngôn Chu rửa tay, cởi áo blouse trắng, tầm mắt xuyên qua gương, nhìn về phía tôi, thoáng mang theo ý cười: “Không đi thay quần áo sao? Đã nói sẽ dẫn em đi đắp người tuyết.”

 

Anh đến từ Khoa Phẫu thuật lồng n.g.ự.c của cùng bệnh viện. Lần đầu tiên gặp anh hình như là vào mùa thu. Hôm đó, thời tiết hiếm khi trong xanh, tôi cách hàng rào, ngồi xổm xuống nhặt quả cầu lông đột nhiên xuất hiện bên ngoài.

 

Giang Ngôn Chu đi ngang qua, cúi đầu nhìn tôi. Tôi mệt đến thở hồng hộc: “Làm phiền, giúp tôi nhặt nó với.”

.

Anh ngẩng đầu nhìn biển hành lang, nói: “Theo quy định, cô không thể chạm vào bất cứ thứ gì nguy hiểm.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Thấy tôi không nhúc nhích, anh lại hỏi: “Cô muốn làm gì?”

 

“Lật dây thừng.”

 

Giang Ngôn Chu nhìn đồng hồ, ngồi xổm xuống: “Vậy tôi chơi với cô, sau khi chơi xong, tôi mang dây thừng đi.”

 

Giờ nghỉ trưa của anh rất ngắn, tôi lặng lẽ vươn tay qua hàng rào, chơi với anh một lúc. Cuối cùng lúc anh phải đi, tôi nói “Cảm ơn”.

 

Sau đó, lại gặp qua vài lần. Anh bận rộn và không để ý đến tôi. Cho đến có một ngày, anh lại tới, móc ra dây thừng: “Ngại quá, gần đây rất bận.”

 

 

Sau đó, anh bắt đầu trò chuyện với tôi.

 

“Cô hình như nói rất ít.”

 

“Ừm, tôi không thể nói quá nhiều.”

 

“Tại sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-vxpu/9.html.]

 

“Tôi bị bệnh nên có lẽ không thể nói điều gì vui vẻ được, tôi cũng không thể trút hết cảm xúc của mình lên người khác được.”

 

Giang Ngôn Chu nhìn tôi chằm chằm, không nói gì. Sau đó, anh đến thường xuyên hơn. Đôi khi có thể rất mệt mỏi.

 

Tôi thử học vài câu chuyện cười, kể cho anh nghe, mỗi lần ánh mắt Giang Ngôn Chu đều dịu dàng nhìn tôi chăm chú. Anh hỏi: “Đường Gia, nguyện vọng của cô là gì?”

 

“Tôi hy vọng mọi người đều hạnh phúc, kể cả tôi.”

 

11

 

Tôi nhanh chóng mặc đồ xong, chờ Giang Ngôn Chu mặc áo lông vào, mới nắm tay tôi đi xuống lầu. Ở đây cứ cách vài bước lại có một trạm kiểm soát. Chỉ có anh mới có thể đưa tôi ra ngoài.

 

Tuyết rơi dày đặc trong màn đêm và mũ của tôi nhanh chóng chuyển sang màu trắng. Giang Ngôn Chu đưa cho tôi một cái xẻng nhỏ: “Lượng sức mà xúc.”

 

“Được!”

 

Không hiểu sao không khí lạnh lại khiến tâm trạng tôi vui vẻ, tôi đi vòng quanh đài phun nước đóng băng với chiếc xẻng trên tay.

 

Lúc xoay người, đột nhiên nhìn thấy Phó Trinh đứng cách đó không xa, trong ánh mắt phủ kín tơ máu, cằm đầy râu, cứ như vậy nhìn tôi.

 

“Phó Trinh?” Tôi nói với giọng nhẹ nhàng, có phần ngạc nhiên.

 

Môi Phó Trinh giật giật: “Gia Gia, anh sai rồi.”

 

Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ kiêu ngạo ngang ngược hỏi: “Anh sai chỗ nào?”

 

Còn bây giờ, tôi chỉ ôm xẻng xúc tuyết, bối rối cúi đầu: “Không có việc gì.”

 

Tôi đã trải qua quá nhiều cực khổ, sớm đã bị mài phẳng góc cạnh.

 

Gió tuyết gào thét trong đêm tối. Phó Trinh chậm rãi đến gần, ngồi xổm trước mặt tôi, giọng nói cay đắng: “Sao lại không sao chứ? Giai Giai, em nói cho anh biết một chuyện, được không?”

 

Tôi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Chúc chúng ta một năm mới mạnh khỏe”.

 

Trong nháy mắt đó, huyết sắc trên mặt Phó Trinh biến mất hầu như không còn.

 

Nước mắt anh chảy ra, run rẩy: “Đừng đối xử với anh như vậy, xin em.”

 

Tôi sờ sờ mặt anh, rất lạnh, rất lạnh. Vì thế giống như năm đó, nâng mặt anh lên, nghiêm túc nói: “Vốn định chọn một phương thức có mặt mũi để gặp anh một lần, kết quả làm cho hỏng bét.”

 

“Xin lỗi, là lỗi của anh.” Phó Trinh nói: “Nếu như lúc ấy...”

 

“Là tôi lựa chọn rời khỏi cuộc đời anh, không oán được người khác.” Tôi nói rất chậm, cũng khổ sở: “Buổi họp lớp, tôi đã hỏi lớp trưởng, cậu ấy bảo anh không đến nên tôi mới đi. Tôi không biết vì sao cậu ấy lại lừa tôi. Tôi chỉ muốn nghe tin tức của anh, xem anh có khỏe không.”

 

Phó Trinh khóc đến không kiềm chế được: “Xin lỗi, là anh... là anh cố ý.”

 

“Vậy sao...” Tôi mỉm cười, không biết trong lòng đang cảm thấy thế nào.

Loading...