Gấp đôi nỗi sầu - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-11 21:29:34
Lượt xem: 2,192
Tôi nhận lấy bát, uống hết thuốc trong hai ba ngụm. Phải cảm ơn hệ thống. Cái giá của việc tôi béo lên 10 cân là mất đi vị giác trong một tuần. Chương Như thấy tôi uống nhanh như vậy, lại bắt đầu quá trình dụ dỗ của mình: "Kiều Kiều à, thân thể em không tốt, dáng người cũng không được tốt lắm, tương lai có nam sinh nào để ý đến em chứ?"
“Hả? Tôi cảm thấy rất tốt mà, tôi còn cảm thấy mình quá gầy, tôi muốn tôi tăng thêm mười cân nữa.”
[Con khốn này, mày có bị bệnh không? ****%¥ @ ¥&)] Chương Như hít sâu một hơi, nhịn mãi mới không nói ra lời thô tục.
"Được rồi chị họ, em đi học đây, em ở trường học chờ chị nha~"
Nói xong tôi không nhìn khuôn mặt xanh mét của Chương Như nữa, xách túi đi ra ngoài. Trên đường đến trường mẹ tôi còn lấy làm lạ không hiểu sao chỉ mấy ngày không thấy chị họ tôi lại béo lên nhiều như vậy.
“Kiều Kiều, có phải con không thích Tiểu Như không?”
Tôi không ngờ mẹ đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
Mẹ thở dài, tiếp tục nói: “Mẹ chuẩn bị chờ Tiểu Như lên đại học, sẽ để con bé dọn ra ngoài, sau này cũng sẽ không cho con bé sinh hoạt phí nữa.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bởi vì quan hệ với dì cả, mẹ vẫn rất thương Chương Như, cho nên bà nói như vậy tôi rất kinh ngạc.
“Vì sao?"
“Đứa nhỏ này lớn lên với ba nó, trung học mới tới nhà chúng ta, mẹ thì thương dì cả của con mà yêu thương nó, cho đến lần trước nó dùng máy tính bảng của mẹ quên trả lại, mẹ mới phát hiện nó nói xấu nhà chúng ta với người ngoài. Nếu nó thành thật, mẹ có thể cho nó học xong đại học, lại bảo ba con an bài cho nó một công việc an nhàn thoải mái. Hiện tại xem ra cũng không cần thiết, chỉ sợ nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà.”
Giọng mẹ kiên quyết, nhưng vẫn mang theo chút khổ sở. Tôi ôm mẹ an ủi, trong lòng bắt đầu tò mò nếu Chương Như biết tin tức này sẽ như thế nào.
4
Sau khi báo danh qua hai ngày sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Chương Như trốn ở nhà hai ngày. Vừa thấy mặt Chương Như liền mang vẻ mặt căm hận nhìn tôi.
"Mày đã nói gì với dì?"
“Hả?"
“Nếu không tại sao dì đột nhiên bảo tao dọn ra ngoài, còn nói sau này sẽ không cho tao sinh hoạt phí nữa. Chắc chắn là mày, mày ghen tị tao ưu tú hơn mày, cho nên bôi nhọ tao trước mặt dì!"
Tôi: ".....”
Không phải chị ta có bệnh chứ? Kiếp trước là oán c..hết hay sao mà đời này oán khí lớn như vậy? Gặp ai cũng là ghen tị ghen tị. Làm ơn có nhận thức một chút đi. Ghen tị mày cái gì? Ghen tị chị ta đầu óc không đủ dùng hay là ghen tị chị ta miệng chó không mọc được ngà voi, nói câu nào nghe chói tai câu đó?
“Mày......"
“Mày cái gì mày, mày là loại người đã xấu còn nhiều chuyện, mày là loại người mà dùng quan hệ đều nhét vào không được công xưởng làm lao công !"
Nói xong tôi liền trở về phòng ngủ, kết quả phát hiện......Mẹ kiếp, tôi lại cùng phòng với Chương Như!
Chuyện gì xảy ra? Cố vấn nói phân viện bọn họ đã đầy phòng, tạm ở chỗ chúng tôi, sau khi huấn luyện quân sự mới tính tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-doi-noi-sau/3.html.]
Tôi gật đầu, phớt lờ Chương Như đang chào hỏi mấy bạn cùng phòng khác.
Chương Như thấy tôi không nhìn chị ta, cũng bắt đầu ở một bên chửi đổng. Không khí trong phòng thoáng cái liền cứng lại, các bạn cùng phòng thấy thế cũng lên giường sớm. Kết quả đã gần mười hai giờ, Chương Như lại bắt đầu rửa mặt.
"Không phải chứ chị hai, cậu có tật xấu hả, đêm hôm khuya khoắt bọn tôi đều ngủ cậu lại đi sấy tóc, ban ngày cậu không có thời gian gội đầu à?"
“Sao? Nhà nước có quy định buổi tối không được gội đầu hả?”
“Trên cổ cậu là khối u sao? Đậu hũ có não còn cậu không có, đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi làm phiền người khác.”
“Mày nói ai vậy, mày lặp lại lần nữa.”
“Cút!”
“Hôm nay tao phải phân rõ phải trái với mày”
“Đừng nói chuyện với tôi, tôi thích sạch sẽ.”
Chương Như còn muốn nói chuyện, tôi lập tức đeo tai nghe bịt kín chăn không cho chị ta cơ hội phản bác. Chị ta vẫn ở phía dưới lải nhải, tôi gọi hệ thống: “Hệ thống, tôi muốn cầu nguyện.”
[Tích, ký chủ, cô muốn ước cái gì?]
Tôi tính toán thời gian tập hợp ngày mai, mở miệng nói: [Tôi hy vọng mỗi ngày tôi có thể ngủ đủ chín tiếng, buổi tối ngủ tám tiếng, buổi trưa ngủ một tiếng.]
[Được, nhưng đổi lại, cô sẽ mất khứu giác trong một tuần.]
[Được.]
[Ồ, nguyện vọng được đáp ứng!] Hệ thống vừa dứt lời, Chương Như vốn còn đang líu lo liền không lên tiếng. Tiếp theo là “Ầm”, Chương Như còn đang vừa soi gương vừa lải nhải bên cạnh gương lập tức ngã xuống đất.
Nữ sinh ngủ bên cạnh chị ta bị một tiếng “ầm” này dọa gần c..hết, còn tưởng rằng chị ta ngất đi, vội vàng xuống giường đỡ chị ta. Mấy người luống cuống tay chân đưa chị ta lên giường, đang do dự có nên gọi xe cứu thương hay không, chợt nghe thấy Chương Như ngáy o o.
"Ha... ha... ha..." Mấy người thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút im lặng.
“Nhỏ này cũng hay quá ha, một giây trước còn đang đánh bốp bốp, một giây sau ngã đầu liền ngủ. Làm tôi sợ muốn c..hết, tôi còn tưởng rằng chúng ta vừa mới vào năm nhất đại học đã gặp phải án mạng li kì như vậy chứ. Ngủ đi ngủ đi, ngày mai còn huấn luyện quân sự, cũng không thể đến muộn.”
Tối nay ánh sao vừa vặn, tiếng ngáy của Chương Như rất ồn ào. Nhưng không quan trọng, tôi có hệ thống, cho nên tôi ngủ rất ngon. Ngày hôm sau gần tám giờ, tôi thỏa mãn tỉnh lại, liền thấy mỗi cô gái trong phòng ngoại trừ Chương Như mỗi người đều mang một đôi mắt thâm quầng.
“Sắc mặt các cậu sao đều kém như vậy?”
“Cười c..hết đi được, ngáy to quá, căn bản ngủ không được. Kiều, tớ thật bội phục cậu, ầm ĩ như vậy mà cậu vẫn ngủ ngon.”
"Tôi đeo tai nghe, nếu các cậu cần tôi có thể tặng các cậu mấy bộ, hẳn là có chút hiệu quả.”
Cứ như vậy, tôi dựa vào mấy bộ tai nghe thành công tạo đươc quan hệ tốt với các bạn cùng phòng. Còn Chương Như? Mười tám tiếng, ngủ đủ đi đã rồi tính.