GẢ THAY NHƯNG ĐÚNG NÀNG - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-15 12:20:58
Lượt xem: 4,153
Chàng hơi cúi đầu, đáp khẽ một tiếng "Ừm." Nhưng bàn tay vừa buông tay ta ra lại không biết đặt vào đâu, cuối cùng luống cuống nắm chặt lấy tà áo của mình.
Ta trơ mắt nhìn chàng, đôi tai vẫn còn đỏ ửng, mà bộ quần áo vốn chỉnh tề nay bị vò nát như rau khô. Không chịu nổi nữa, ta túm lấy tay chàng kéo lại.
Chàng theo phản xạ định rút tay ra, nhưng ta giữ chặt, dí dỏm nói:
"Thế tử yên tâm, ta cũng không cố ý chiếm tiện nghi của chàng. Chỉ là bộ đồ này mới làm, chàng vò thế này, không biết các đại nương giặt là trong phủ sẽ phải mất bao lâu mới là phẳng lại được."
13
Sau màn nói đùa qua lại, Ôn Quân không còn căng thẳng như trước, khiến ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên trước khi chủ nhân xuất hiện. Trưởng công chúa từ xa đã cất lời:
“Ồ, hôm nay đông đủ nhỉ!”
Mọi người vội đứng dậy hành lễ. Sau khi hành lễ xong, có người khéo léo tâng bốc:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Tháng chín mùa thu, chính là thời điểm ngắm hoa quế. Nghe nói hoa quế trong phủ của Điện hạ là đẹp nhất, làm sao chúng thần lại không đến được.”
Trưởng công chúa vốn rất yêu thích vườn hoa quế trong biệt viện của mình. Câu tâng bốc ấy rõ ràng làm nàng rất hài lòng. Nhân đó, nàng công bố chủ đề của buổi thi thơ hôm nay:
“Trong Mộc Tê Sơn Xá của bản cung, không thiếu thứ gì, chỉ là hoa quế nhiều nhất. Hôm nay, thơ hội sẽ lấy hoa quế làm đề tài, không hạn chế niêm luật. Các vị có thể tự do thưởng ngoạn trong biệt viện, hai canh giờ sau sẽ quay lại đây để chọn ra bài thơ hay nhất.”
Mọi người lại hành lễ lần nữa, rồi lần lượt rời khỏi chính sảnh, túm năm tụm ba rủ nhau đi dạo. Ta dìu Ôn Quân, tự nhiên tụt lại phía sau, không ngờ lại bị Trưởng công chúa gọi ngay tại chỗ.
“Tiểu Từ, xưa nay cháu chẳng thích làm thơ, hôm nay tỷ tỷ cháu cũng không có mặt, vậy cháu đến đây chỉ để ăn ké một bữa cơm à?”
Khi chọn từ đống thiếp mời, ta cố tình chọn thơ hội này để đưa Ôn Quân ra mắt. Chính là vì Trưởng công chúa thân phận cao quý, lại có mối quan hệ tốt với nhà họ Lục, đặc biệt yêu chiều ta và đường tỷ. Có nàng tọa trấn, ta cũng yên tâm hơn.
Nhưng ta quên mất, vị Điện hạ này tuy đã ngoài bốn mươi, đôi khi vẫn giữ chút tính cách trẻ con, lại rất thích trêu chọc người khác.
Ta kéo tay áo nàng, làm nũng như mọi khi:
“Người nói gì thế? Người ta không giỏi làm thơ, chẳng lẽ không thể đến đây để nghe thơ, học hỏi chút sao?”
Tiếc là hôm nay nàng không dễ dụ, còn lườm ta một cái rồi đáp:
“Thôi đi, nếu cháu mà có lòng cầu tiến học hỏi thế thì cha mẹ cháu chắc mừng đến ngất mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-thay-nhung-dung-nang/5.html.]
“Được rồi, được rồi, cháu không có tâm đó. Nhưng xưa nay toàn là đi cùng tỷ tỷ, nay lại đi cùng phu quân thôi mà.”
Trưởng công chúa theo ánh mắt ta nhìn qua, như thể giờ mới phát hiện ra ta còn dắt theo một người:
“Ôi chà, chẳng phải là con trai nhà họ Ôn đây sao? Bản cung lâu lắm rồi không gặp cậu.”
“Điện hạ nói vậy, cứ như mấy hôm trước người không đến ăn rượu mừng của bọn cháu ấy.”
Ta lầm bầm vài câu, chọc cho Trưởng công chúa giơ tay lên làm bộ gõ vào đầu ta:
“Này, mới thành thân được mấy hôm mà đã bảo vệ phu quân thế sao?”
Ôn Quân nghiêng đầu đáp lễ, giọng ôn hòa:
“Xin Điện hạ lượng thứ, thê tử của thần tính tình thẳng thắn, tuyệt không có ý bất kính.”
Điện hạ hừ một tiếng, lườm trắng mắt:
“Thôi được rồi, tính khí nó thế nào bản cung chẳng rõ hay sao. Nhưng cậu này, bản cung còn tưởng cậu định nhốt mình trong phủ định Viễn Hầu cả đời, mọc rễ sinh cây ở đó cơ. Sao, cưới vợ xong chịu ra ngoài rồi à?”
Ta giậm chân, sốt ruột đáp:
“Điện hạ! Người…”
Trưởng công chúa phẩy tay ra hiệu bảo ta im lặng:
“Nó mù chứ có phải câm đâu, không cần cháu trả lời thay.”
Ôn Quân khẽ siết tay ta, ý bảo trấn an, rồi bình tĩnh đáp:
“Không giấu gì Điện hạ, từ sau khi bị mù, thần quả thật sa sút tinh thần một thời gian dài. Chỉ là mấy hôm nay mới dần thông suốt hơn chút.”
Trưởng công chúa gật đầu:
“Ta còn tưởng cậu mù mắt thì lòng dạ cũng bị che lấp luôn rồi, giờ xem ra vẫn còn cứu được.”
“Bản cung không hỏi cậu nghĩ thông thế nào, chỉ nói một câu: Con người sống trên đời thường nói trần thế lắm gông cùm, nhưng gông cùm ngoài kia nhiều nhất cũng chỉ chiếm ba phần. Bảy phần còn lại là tự mình trói mình.”
“Cậu còn trẻ, đường còn dài, đừng tự nhốt mình đến chết. Như vậy cả đời này thật không đáng đâu.”