Gả Thay Muội Muội - 2
Cập nhật lúc: 2025-01-14 18:24:17
Lượt xem: 2,526
Nguyên nhân rất đơn giản, bà ta vốn không hề muốn nhận nuôi một đứa trẻ thân thế bất phàm.
Lão Hầu gia mất sớm, trong phủ chẳng còn lấy một thị thiếp.
Bà ta chỉ kịp sinh được một đích tử là Tạ Cẩm Đường mà thôi.
Một năm trước, Tạ Cẩm Đường liên tục gặp nạn, Tạ phu nhân dẫn theo hắn đến nhờ vị đạo nhân Đức Cao Vọng Trọng của Từ Hoài Đạo xem mệnh.
Đạo nhân ngắm nghía thật lâu rồi nói rằng, cần một người đến để chắn tai họa cho thế tử!
Hơn nữa, người chắn tai họa tốt nhất nên là một cô nương.
Thế là, Tuyết Nhi được nhận vào Hầu phủ, trở thành kẻ xui xẻo gánh họa thay.
Một người là đích tử duy nhất, một người là nghĩa nữ được nhận vào để chắn tai họa, nặng nhẹ ra sao, ai mắt sáng đều rõ.
Không ngờ, ông trời lại đùa giỡn một phen.
Tạ Cẩm Đường trong một lần tình cờ gặp gỡ ta, từ đó chúng ta kết giao bằng hữu.
Hắn nhìn thấy ta, dù chìm trong nghèo khó, vẫn không ngừng nỗ lực vươn lên, vừa học toán vừa chạy buôn bán. Ban ngày, ta cầm cành cây khô viết chữ trên đất cát, ban đêm chăm chỉ giúp cha mẹ xay đậu làm đậu phụ, cuộc sống gian khổ vẫn không thể làm mòn ý chí của ta.
“Ngươi rốt cuộc là người như thế nào, Tống Tinh?”
Nhất Phiến Băng Tâm
Như một vở hí khúc, vị công tử cao quý danh giá lại đem lòng yêu một nữ tử dân thường kiên cường của nhà họ Tống.
Sau này, Tạ Tuyết Nhi bị Tạ phu nhân bán cho một vị vương gia khét tiếng ở kinh thành.
Vị vương gia ấy g.i.ế.c người như ngóe, không biết đã làm hại bao nhiêu nữ tử, nhưng vì tất cả đều do hắn mua về, người ngoài cũng chẳng dám nói gì.
Thân thể Tạ Tuyết Nhi đầy thương tích, vậy mà sau ba tháng lại có thể đứng vững trong địa ngục trần gian ấy, thậm chí còn ra khỏi phủ để tham dự hôn lễ của ta.
Bởi vì ba tháng sau, Tạ Cẩm Đường mang tám kiệu lớn, chính thức rước ta về làm thiếu phu nhân tương lai của phủ Hầu gia.
Trên lưng con bạch mã cao quý, hắn thề hẹn một đời một kiếp một đôi, khiến các tiểu thư danh giá khắp kinh thành đều hâm mộ.
“Ta biết phu nhân là người trời sinh phú quý. Có thê tử như nàng, ta còn mong cầu gì nữa? Từ nay về sau, trong phủ này chỉ có mình nàng, ta quyết không hai lòng.”
Trong hôn lễ, Tạ Tuyết Nhi vì ghen ghét mà mắt đỏ hoe, trực tiếp trước mặt mọi người đ.â.m c.h.ế.t ta, sau đó tự c.ắ.t c.ổ mình mà chết.
Trọng sinh một đời.
Muội muội không chút do dự chọn gia đình nhà họ Tống.
Nàng muốn sao chép con đường của ta ở kiếp trước.
Dù mất đi sự cung phụng từ gia đình quyền quý họ Tạ, nàng vẫn muốn lớn lên trong sự chăm sóc dịu dàng, chu đáo của cha mẹ nhà họ Tống, trong một gia đình hòa thuận ấm cúng.
Cuối cùng, nàng muốn trở thành thiếu phu nhân của Hầu phủ mà ai ai cũng ngưỡng mộ, được hứa hẹn một đời một kiếp một đôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-thay-muoi-muoi/2.html.]
Trước khi ta bước lên xe ngựa, muội muội mỉm cười nói với ta:
“Lần này, người trời sinh phú quý là ta.
Còn tỷ, cứ đến phủ Hầu chịu khổ đi!”
03
Tất nhiên, ta cầu còn không được.
Tuyết Nhi nói không sai, thậm chí, sự nhục mạ từ Tạ Cẩm Đường cũng đến đúng như mong đợi.
Sau giờ học, ta bị vài học sinh lôi kéo đến bên bờ ao, rồi bị đẩy thẳng xuống nước.
Trời đông giá rét, nước lạnh thấu xương.
Xung quanh, vài nam nữ thiếu niên chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi cất tiếng cười cợt, trêu chọc không kiêng nể.
Nước lạnh quá, ta e rằng mình sẽ c.h.ế.t cóng trong đó.
Vừa leo lên bờ, ta liền bị Tạ Cẩm Đường từ đâu bước tới, một cước đá thẳng vào người, ngã lại xuống nước.
Khi ta cảm giác mình sắp bị cái lạnh g.i.ế.c chết, hắn mỉm cười nói:
“Muội muội sao vẫn chưa lên? Hay là không muốn lên?”
Ta tê dại nhìn hắn, không động đậy suốt một lúc lâu.
Ta biết, nếu ta leo lên, hắn nhất định lại đá ta xuống! Vùng bụng vừa bị đá vẫn còn đau rát.
“Thế này đi, muội quỳ xuống dập đầu ba cái, ta sẽ cho muội về phủ làm đại tiểu thư tiếp.”
Những công tử tiểu thư phía sau hắn cười ồ lên, có vẻ họ rất mong chờ.
Còn ta, chỉ lặng lẽ nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt.
Kiếp trước, thiếu niên từng hèn mọn cầu xin tình yêu của ta, giờ đây lại đứng trên cao giẫm đạp lên danh dự và thân xác ta, tùy ý sỉ nhục.
Đột nhiên, hắn khựng lại, ánh mắt dừng trên người Tống Tuyết Nhi đang trốn ở một góc lén nghe buổi học.
“Đó không phải là con gái nhà bán đậu phụ vẫn hay lén nghe lớp học sao?”
“Sao hôm nay lại đến nữa, tiên sinh không đuổi nàng à?”
Một tiểu thư “nhân từ” trong nhóm cầm chiếc khăn tay, giả bộ tỏ ra xót xa.
“Ban đêm nàng ấy còn phải xay đậu làm đậu phụ, ban ngày lại tranh thủ nghe lỏm vài buổi học toán, nói là để dạy cho cha mẹ không biết chữ của mình. Độ tiên sinh thấy nàng đáng thương, nên mắt nhắm mắt mở cho nàng nghe một chút.”
Tạ Cẩm Đường nghe vậy, trong lòng trầm xuống, ánh mắt hắn thoáng qua vẻ xót xa và tiếc nuối.