Gả Thay Em Gái - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-02-24 10:57:58
Lượt xem: 295
Anh ấy dạy tôi hiểu rằng, thích và trả ơn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, lời tỏ tình hôm nay của Cố Trì Yến đã khiến chút thiện cảm còn sót lại của tôi đối với anh ta hoàn toàn biến mất.
Tôi là một đứa ng-ốc, nhưng không phải là một kẻ đần độn.
Tôi chỉ là người chậm hiểu hơn người bình thường nhiều năm mà thôi.
Nhưng Cố Trì Yến là người tôi đã nhớ thương suốt 13 năm dài.
Tôi hiểu anh ta hơn những gì anh ta tưởng.
Anh ta rất thông minh, thông minh đến mức chỉ cần một ánh mắt là có thể đoán ra suy nghĩ của tôi.
Người thông minh sẽ không nhận nhầm ân nhân cứu mạng của mình, chỉ là xem anh ta có muốn thừa nhận hay không.
Rất rõ ràng, giữa một cô gái thông minh, lanh lợi, tiền đồ rộng mở như em gái tôi và một đứa ng-ốc nghếch như tôi, Cố Trì Yến đã chọn em ấy.
Dù có vô số cơ hội để nhận ra ai mới là ân nhân năm xưa.
Nhưng anh ta vẫn thích hưởng thụ sự ngưỡng mộ nhiệt thành của một thiếu nữ.
Hưởng thụ, rồi ngang nhiên sai bảo.
Làm sao tôi có thể vì một kẻ rác rưởi như vậy mà từ bỏ người tôi yêu?
Cận Bắc Xuyên là một người hay ghen và thiếu cảm giác an toàn.
Anh ấy sợ tôi sẽ bỏ rơi anh ấy, giống như ngày xưa tôi từng sợ hãi như vậy.
Thời gian này, anh ấy hận không thể buộc tôi lên người anh ấy.
Chỉ sợ chậm một giây, sẽ có người đàn ông khác đến mang tôi đi.
Người nhà họ Cận biết chuyện, cũng chỉ dám cười trộm sau lưng, không ai dám giở trò gì nữa.
Thủ đoạn của Cận Bắc Xuyên quá tàn nhẫn.
Ngay cả em trai ruột Cận Lục Thiếu mà anh ấy còn hành hạ thê thảm, huống hồ gì những người khác trong nhà họ Cận.
Suốt nửa năm, Cận Lục Thiếu ăn cơm cũng bị đánh, đi bar cũng bị đánh, thậm chí đang ngủ cũng bị người ta tát cho tỉnh dậy.
Không đến mức chếc, nhưng sự tra tấn tinh thần kéo dài thật sự quá đáng sợ.
Cận Lục Thiếu gầy rộc, mặt mày rầu rĩ, đến tìm tôi cầu xin:
“Chị dâu, em sai rồi, em không dám nữa. Cầu xin chị nói với anh em một tiếng, để em ngủ một giấc yên ổn được không?”
Cận phu nhân xót con trai, còn muốn mắng Cận Bắc Xuyên vài câu.
Cận Lục Thiếu sợ đến mức vội vàng bịt miệng bà ta lại.
“Mẹ ơi, mẹ là mẹ ruột của con đấy. Muốn con sống thì làm ơn im miệng đi có được không?”
Cận Bắc Xuyên chưa quên chuyện Cận phu nhân từng phát trực tiếp bóc trần tôi là đứa ng-ốc.
Mẫu tử liền tâm, anh ấy hiểu rất rõ Cận phu nhân coi trọng Cận Lục Thiếu đến mức nào.
Cận phu nhân dám giở trò một lần, anh ấy sẽ cho người tra tấn Cận Lục Thiếu thêm một tháng.
…
Tháng thứ tám sau khi tôi gả cho Cận Bắc Xuyên, anh ấy tổ chức một đám cưới cực kỳ lãng mạn, bù đắp cho tôi những tiếc nuối ngày trước.
Ngày cưới
Hôm đó, em gái tôi cũng có mặt.
Em ấy uống say mèm, nhận lỗi với tôi, xin lỗi tôi, và gửi lời chúc phúc chân thành nhất.
Em gái thích Cố Trì Yến. Anh ta lại giở trò như vậy, bảo em ấy không đau lòng là giả.
Tôi nắm lấy tay em gái, nghiêm túc nói:
"Đừng buồn vì một kẻ nhu nhược, thiếu quyết đoán. Anh ta không xứng với em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-thay-em-gai/chuong-8.html.]
Cận Tiểu Muội — người đang hóng chuyện bên cạnh — nghe được nguyên nhân liền thân thiết khoác vai em gái tôi, cười hì hì:
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Cô bé à, đừng khóc. Đàn ông trên đời này nhiều vô số kể, thiếu thằng này thì ta tìm thằng khác. Chị đây mở cả chuỗi câu lạc bộ, có đầy soái ca hàng đầu. Vì em là em gái của chị dâu chị, hôm nay chị sẽ cho em chơi miễn phí cả đêm."
Cận Tiểu Muội ngoài lắm chuyện và độc miệng, còn có tư tưởng cực kỳ hiện đại.
Cận Bắc Xuyên chưa kịp ngăn cản, hai cô gái đã kéo nhau đi mất.
Dù sao thì, người mẫu nam trong câu lạc bộ có tám múi, còn Cố Trì Yến chỉ có sáu múi thôi.
Ba mẹ tôi và Cận phu nhân ở trong tiệc rượu đấu nhau bằng trò đoán số, không ai chịu thua ai, cuối cùng cả hai phe đều say quắc cần câu, gục ngã trên bàn.
Khi tôi dìu ba mẹ về phòng nghỉ, nghe họ lẩm bẩm trong cơn say:
"Bé ngoan à, phải hạnh phúc đấy! Đừng hận ba mẹ nhé!"
Tôi cười nhạt, đáp khẽ:
"Không hận."
Không hận, nhưng cũng chẳng còn bận tâm như trước nữa.
Những tháng ngày ở nhà họ Cận đã dạy tôi cách suy nghĩ thấu đáo hơn.
Tôi hiểu rằng sự phân biệt đối xử của ba mẹ giữa tôi và em gái là một sự cân nhắc thực tế.
Họ chỉ là những bậc cha mẹ tạm gọi là "đạt yêu cầu," dành cho tôi một tình yêu cũng chỉ vừa đủ "đạt yêu cầu" để lấp đầy cuộc sống mơ hồ của tôi.
Nhưng tôi có cuộc đời riêng của mình. Tôi đã buông bỏ.
…
Đêm tân hôn, Cận Bắc Xuyên tặng tôi một chú chó con cụt đuôi.
Đó là một chú chó hoang, bị tai nạn giao thông.
May mắn thay, tôi và Cận Bắc Xuyên đã bắt gặp nó, đưa nó đến bệnh viện thú y để cứu chữa.
Sau khi xuất viện, nó nhảy nhót tung tăng, còn biết chắp tay vái chào con người, đáng yêu vô cùng.
Cận Bắc Xuyên đặt tên nó là "Tiểu Tranh" (Quýt Nhỏ).
Anh ấy thật sự rất hiểu tôi.
Thứ anh ấy tặng không chỉ là một chú chó lang thang không nơi nương tựa, mà chính là tôi của ngày xưa — một đứa trẻ không cảm thấy an toàn.
Tôi nhìn anh, nước mắt lấp lánh nơi khóe mi, nghẹn ngào nói:
"Cận Bắc Xuyên, em thật sự rất rất yêu anh."
Cận Bắc Xuyên cúi đầu, môi mỏng nhếch lên thành một đường cong gian tà:
"Ngoan nào, yêu thì không thể chỉ nói bằng miệng."
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, đã bị anh ấy đè xuống giường.
"Ưm...!"
Sóng triều cuộn trào, môi lưỡi dây dưa.
Tiểu Tranh — không biết điều chút nào — đột nhiên sủa lên vài tiếng.
Thế là, nó lập tức bị Cận Bắc Xuyên tàn nhẫn ném ra khỏi phòng, cửa phòng đóng sập lại.
Tiếng vải vóc bị xé toạc vang lên, hòa quyện cùng giai điệu tuyệt đẹp của đêm tối.
Trong hơi thở quấn quýt, chúng tôi hứa hẹn cả một đời.
Cận Bắc Xuyên đan chặt mười ngón tay vào tay tôi, khàn giọng nói bên tai:
"Trần Chanh và Cận Bắc Xuyên, niên niên tuế tuế, trọn đời trọn kiếp."
(Toàn văn hoàn.)