Gả Thay Em Gái - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-24 10:57:16
Lượt xem: 160
Thật ra đến giờ, tôi đã có thể bình tĩnh chấp nhận sự khác biệt của bản thân.
Nhưng tôi vẫn không kìm được mà thấy đau lòng cho Cận Bắc Xuyên.
Đúng vậy, đau lòng.
Dù ba mẹ không thể yêu tôi như yêu em gái vì tôi là một "đứa ng-ốc", nhưng họ chưa bao giờ quên sinh nhật của tôi.
Trong ngày sinh nhật, họ luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của tôi.
Sinh nhật là ngày tôi hạnh phúc nhất.
Tôi mong ngày này cũng sẽ trở thành ngày hạnh phúc nhất của Cận Bắc Xuyên.
Nhưng tôi không ngờ rằng, chính vào hôm đó, Cận phu nhân lại vạch trần thân phận của tôi, phá hỏng bữa tiệc sinh nhật này.
Nếu ba mẹ tôi làm vậy với tôi, tôi chắc sẽ tủi thân mà chếc mất.
Cận Bắc Xuyên ôm tôi rất chặt, rất chặt.
Chúng tôi giống như hai mảnh gương vỡ khuyết thiếu, giờ đây ghép lại thành một tấm hoàn chỉnh.
Tối hôm đó, nhà họ Cận lên trang nhất của tuần san giải trí.
Bí mật giới hào môn, dân mạng thi nhau hóng hớt.
Cận Bắc Xuyên đương nhiên có khả năng phong tỏa tin tức.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Nhưng với dư luận, thay vì chặn, tốt hơn là hướng dẫn nó đi đúng hướng.
Vì vậy, anh ấy chỉ chặn những bài đăng có lời lẽ sỉ nhục tôi.
Mọi chuyện ầm ĩ đến mức ba mẹ và em gái tôi cũng biết.
Rất nhanh, họ gọi điện tới.
Không phải để trách mắng, không phải để an ủi, mà là một lời đề nghị bình tĩnh:
"Con gái, l-y hôn với Cận Bắc Xuyên đi."
"L-y hôn?"
Tôi lặp lại hai chữ đó, cố gắng hiểu rõ hàm ý của chúng.
Giống như năm đó, tôi hồ đồ mà kết hôn gả thay em gái vậy.
Không cần tôi hỏi, họ đã đưa ra một lời giải thích cùng một phương án sắp xếp.
"Hồi đó là lỗi của ba, ba không nên vì ham tiền mà gả con vào nhà họ Cận để lấy năm mươi triệu, khiến con phải chịu ấm ức này."
Họ dường như rất yêu thương tôi, cũng có vẻ rất hối hận.
Phải chăng, con người chỉ khi mất đi mới biết hối hận?
"Chanh Chanh, l-y hôn với Cận Bắc Xuyên đi. Giờ anh ta không còn là người thực vật nữa, con không thể kiểm soát anh ta được. Anh ta là người nắm quyền của nhà họ Cận, phụ nữ muốn theo đuổi anh ta nhiều vô kể, còn con chỉ là một đứa cần người chăm sóc, sau này bị anh ta chơi đùa đến chếc cũng không biết..."
Mẹ tôi nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho cuộc đời tôi.
Bà ấy bình tĩnh chỉ ra những vấn đề thực tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-thay-em-gai/chuong-6.html.]
Lời khuyên ào ào như mưa rơi xuống, tôi không biết phải đáp lại thế nào.
Chỉ nghĩ đến việc rời xa Cận Bắc Xuyên, lòng tôi bỗng trĩu nặng.
Như có ai đó dùng chiếc búa nhỏ gõ vào, từng nhịp, từng nhịp.
Điện thoại bị ai đó giật lấy — là Cận Bắc Xuyên.
Hóa ra từ đầu anh ấy đã đứng sau lưng nghe lén.
Nghe đến đây, cuối cùng anh ấy không thể nhịn được nữa.
"Hai người đúng là cặp cha mẹ ích kỷ. Giờ mới nghĩ đến chuyện để Chanh Chanh l-y hôn với tôi à? Lúc trước gả cô ấy cho tôi — một người thực vật — hai người đã nghĩ gì? Để tôi đoán xem, khi đó chắc nghĩ rằng, Trần Kiều là thiên tài vũ đạo, gả cho tôi không đáng, nhưng Chanh Chanh chỉ là một đứa ng-ốc, dù có bị ức h.i.ế.p ở nhà họ Cận cũng chẳng sao đúng không? Bây giờ muốn cii ấy l-y hôn, rốt cuộc là thật sự lo lắng cho tương lai của nó, hay là sợ không gánh nổi cơn thịnh nộ của nhà họ Cận?"
Đầu dây bên kia im lặng đến đáng sợ.
Vì sao lại có thể nói ra hai chữ "l-y hôn" dễ dàng như vậy, mà ba mẹ tôi lại chẳng thể đưa ra được một lý do hợp lý?
Là yêu thương con gái thật sự, hay chỉ đơn giản là những suy tính ích kỷ của một kẻ làm ăn buôn bán?
Hoặc có lẽ, cả hai đều có phần trong đó.
Thật khó để đánh giá.
Cuộc sống vốn dĩ không bao giờ để con người chỉ suy nghĩ từ một chiều.
Sống trên đời, ai cũng phải cân nhắc đến hiện thực và lợi ích.
Cúp điện thoại, Cận Bắc Xuyên ôm tôi vào lòng.
Cái ôm siết chặt, như muốn hòa tôi vào m.á.u thịt của anh ấy.
"Bé ngoan, hứa với anh, đừng bao giờ rời xa anh."
Giọng nói gần như là cầu khẩn.
Đây không phải lần đầu tiên tôi bị ai đó cầu xin, nhưng ý nghĩa của những lời cầu xin này lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Một bên muốn tôi đi, một bên muốn tôi ở lại.
Cận Bắc Xuyên dạy tôi biết lựa chọn và phản kháng, dạy tôi làm chủ cuộc đời mình, dạy tôi không cần phải quá hiểu chuyện, dạy tôi biết suy nghĩ cho bản thân...
Lần này, tôi không bị ai ép buộc suy nghĩ, mà là lắng nghe trái tim mình.
Tôi không trả lời, chỉ vòng tay qua cổ anh ấy, chủ động hôn lên môi Cận Bắc Xuyên.
Cận Bắc Xuyên từng nói, nụ hôn là một cách để bày tỏ tình yêu.
Tôi ở lại.
Không phải vì Cận Bắc Xuyên cần tôi, mà vì tôi yêu anh ấy.
Yêu đến tận xương tủy, không thể kiềm chế.
Đêm đó, tất cả đều vượt khỏi kiểm soát.
Tôi cũng nhận ra một mặt điên cuồng khác của Cận Bắc Xuyên.