Gả Thay Em Gái - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-24 10:55:05
Lượt xem: 275

Ba tôi sau khi phá sản ngoài ý muốn, may mắn bám được một nhân vật lớn của nhà họ Cận.

 

Người đó hứa sẽ đầu tư năm mươi triệu giúp công ty của ba tôi vực dậy.

 

Tất nhiên, tiền không phải cho không.

 

Đổi lại, em gái tôi phải gả cho thiếu gia nhà họ Cận – Cận Bắc Xuyên để xung hỉ.

 

Nửa năm trước, Cận Bắc Xuyên gặp tai nạn xe và trở thành người thực vật, đến nay vẫn nằm liệt trên giường.

 

Em gái tôi là một vũ công thiên tài, tương lai rộng mở.

 

Dĩ nhiên không thể lãng phí tuổi thanh xuân bên một người thực vật được.

 

Vì chuyện này, ba mẹ tôi ngày nào cũng cãi nhau, từ ban công đánh nhau đến phòng khách, từ nhà bếp cãi vã đến ghế sofa.

 

Em gái tôi ngày nào cũng khóc đến ngất xỉu.

 

Mọi người đều gọi tôi là đứa ng-ốc, có rất nhiều chuyện tôi không hiểu.

 

Những gì tôi có thể làm là trốn trên gác xép nghe lén ba mẹ cãi nhau.

 

“Trần Đại Chí, ông đúng là đồ cầm thú lòng lang dạ sói! Ông cũng nghĩ ra được chuyện bán con gái như vậy à? Tiểu Kiều của tôi là viên ngọc quý, vậy mà ông lại bắt con bé gả cho một người thực vật? Ông muốn lấy mạng mẹ con tôi đúng không?!”

 

“Không thì sao? Nếu không làm vậy, bà muốn cả nhà chúng ta ra đường uống gió Tây Bắc chắc? Mẹ con bà bây giờ ăn sung mặc sướng, có chỗ nào không phải do tôi vất vả kiếm tiền về nuôi hả?”

 

Hôm nay họ cãi nhau ít hơn bình thường.

 

Không phải vì mệt, mà vì có người bấm chuông cửa.

 

Trước mặt người ngoài, họ là một đôi vợ chồng ân ái quấn quýt.

 

“Chào chú, chào dì.”

Tuyết Lạc Vô Ngấn

 

Giọng nói này rất quen thuộc, là trúc mã mà tôi đã thầm thích suốt mười ba năm – Cố Trì Yến.

 

Tôi kích động chạy ra ngoài.

 

Cố Trì Yến cũng đang lên lầu.

 

Tôi cười rất tươi, nhưng lại thấy anh ta rẽ sang phòng em gái tôi.

 

Nhìn thấy Cố Trì Yến, em gái tôi càng khóc to hơn.

 

Cố Trì Yến thấy vậy, lập tức ôm em gái tôi vào lòng, trông giống như một cái cây cao lớn.

 

Có lẽ ánh mắt tôi quá mãnh liệt, nên Cố Trì Yến đã chú ý đến sự tồn tại của tôi.

 

Tôi hoảng hốt rụt người lại, định trốn khỏi đây.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh ta gọi tôi lại.

 

“Trần Chanh, đừng đi, được không?”

 

Đây là lần đầu tiên Cố Trì Yến gọi tôi dịu dàng như vậy, cũng là lần đầu tiên anh ta cầu xin tôi.

 

Tôi dừng bước.

 

Sau đó, tôi thấy anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, giọng nói chứa đầy sự cầu xin:

 

“Trần Chanh, em có thể thay Tiểu Kiều gả đi được không?”

 

Thay em gái gả đi?

 

Thật ra tôi không hiểu lắm ý nghĩa của từ "gả đi".

 

Tôi còn đang suy nghĩ về hai chữ này.

 

Cố Trì Yến tưởng tôi không đồng ý, nên vội vàng nói tiếp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-thay-em-gai/chuong-1.html.]

 

“Chỉ cần em chịu thay Tiểu Kiều gả đi, bảo anh làm gì cũng được. Trần Chanh, đây là lần đầu tiên anh cầu xin em. Tiểu Kiều không giống em, con bé hoạt bát vui vẻ, nếu gả vào nhà họ Cận nghiêm khắc cổ hủ, con bé sẽ chếc mất.”

 

Thế là, tôi thay em gái gả cho Cận Bắc Xuyên.

 

Tôi không muốn em gái chếc.

 

Tôi muốn Cố Trì Yến vui vẻ.

 

Nghe tin tôi chịu thay thế em gái để kết hôn, ba mẹ tôi cũng không cãi nhau nữa.

 

Họ quan tâm hỏi han tôi, thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng như khi nhìn em gái tôi.

 

Gả thay thật tốt.

 

Cận Bắc Xuyên quả là một người tốt.

 

Vì anh ấy là bệnh nhân, nên hôn lễ được tổ chức khá đơn giản.

 

Dù vậy, tôi vẫn rất mệt.

 

Vào phòng tân hôn, tôi chẳng buồn ăn cơm, chỉ muốn leo lên giường ngủ.

 

Hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh, tôi mới nhận ra đây không phải là nhà của mình.

 

Tôi mặc quần áo định về nhà, nhưng đầu óc choáng váng, vô tình đập đầu vào n.g.ự.c người đàn ông.

 

Đầu tôi rất cứng, tôi lo lắng có thể khiến anh ấy bầm tím.

 

Tôi lo lắng cởi cúc áo anh ấy để kiểm tra vết thương.

 

Trên làn da trắng nõn mịn màng, lại chi chít vết sẹo chằng chịt.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy chúng, nên có chút ngây người.

 

Mơ hồ, tôi dường như nghe thấy một tiếng rên khẽ.

 

Tôi ghé sát hơn, nhẹ nhàng thổi vào vết sẹo.

 

"Thổi thổi, em thổi cho anh, như vậy sẽ không đau nữa.”

 

"Dù trên người có sẹo xấu xí, anh vẫn là người đẹp trai nhất mà em từng thấy, đừng buồn nhé."

 

Tôi cẩn thận an ủi Cận Bắc Xuyên.

 

Tôi nói thật lòng, Cận Bắc Xuyên rất đẹp, còn đẹp hơn cả Cố Trì Yến mà tôi đã thích suốt 13 năm.

 

Đẹp đến mức trông như một con búp bê sứ. Tôi nhấc cánh tay anh ấy lên, khẽ cắn một cái.

 

Chỉ trong chớp mắt, làn da trắng nõn liền ửng đỏ.

 

Một dấu răng đỏ hồng hiện rõ trên đó.

 

Tôi còn chưa kịp chột dạ, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

 

Đến giờ ăn rồi, quản gia đặc biệt đến gọi tôi.

 

Nhà họ Cận đông người, bữa sáng cũng phải ngồi đầy một bàn dài.

 

Tôi không nhớ mặt ai, chỉ lo cúi đầu ăn bánh bao hấp.

 

Bánh bao vừa mới ra lò, chấm một chút giấm, cắn một ngụm, tâm trạng liền vui vẻ hẳn.

 

Đồ ăn nhà họ Cận rất ngon, chỉ có điều người ăn không đàng hoàng.

 

Có ai đó cứ đá tôi dưới gầm bàn.

 

Đá một cái, hai cái...

 

Loading...