Gả Thay Con Trai - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-05-18 19:59:49
Lượt xem: 8,857
6
“Hừ, nếu không phải ta và ngươi đều gặp khó khăn, lão tử sẽ không bao giờ đáp ứng cưới loại nữ nhân như ngươi!”
“Ta? Loại nữ nhân nào?” - Ta chỉ chỉ chính mình, ánh mắt muốn gi/3t người hiện lên rõ ràng.
Cho nên khi ta từng bước ép sát Bạch Tần khiến hắn sợ hãi lui về phía sau, Bạch Thành thấy vậy liền ra dáng trượng nghĩa chắn trước mặt ta và Bạch Tần.
Thành thật mà nói, ta cũng có thể thay đổi tính cách tuỳ thời điểm, tỷ như hiện tại, ta vốn là muốn đem hai cha con này đánh một trận.
Nhưng hiện tại lại không xuống tay được.
Chỉ là có chút kỳ quái, Tể tướng đương triều bộ dạng tuấn tú như vậy, vì sao trước đây ta chưa từng nghe nói?
Cô mẫu của ta thì không nói làm gì bởi nàng ở hậu cung cũng không có cơ hội nhìn thấy Bạch Thành.
Nhưng hoàng thúc ta thì khác, ông ấy cũng không ít lần cùng cha ta thu xếp hôn sự cho ta, ta cũng nhiều lần nói cho ông ấy biết ta thích nam nhân tuấn tú. Vậy mà chẳng hề nhắc tới Bạch Thành với ta? Thật quá đáng đi mà.
Còn có cha ta nữa.
Mà thôi, dù sao thì ông ấy cùng Bạch Thành là đối thủ không đội trời chung thì sao có thể gả ta cho Bạch Thành chứ.
“Khương tiểu thư, đợi ta một chút, ta vào thay quần áo.”
Bạch Thành dứt lời, liền lôi theo Bạch Tần vào trong nhà. Bạch Tần giãy dụa không chịu đi cùng, nhưng không thể trốn thoát được, ta đứng nhìn một bên cười khinh con gà yếu ớt đó.
Lúc đi ra, Bạch Thành đã thay hỉ phục xong, môi hồng răng trắng, nụ cười chói mắt, trong mắt ta hiện giờ đã không chứa nổi những người khác.
Mãi đến khi bái đường xong, ta mới phát hiện Bạch Tần không có mặt trong bữa tiệc.
Cũng không phải nói hắn đã chết, chỉ là không biết bị Bạch Thành nhốt ở nơi nào, tóm lại, cho đến lúc ta và Bạch Thành đi vào phòng tân hôn cũng không có nhảy ra quấy rối.
7
Bạch Thành ra sảnh tiếp đón khách mời, ta ở một mình lại có chút đứng ngồi không yên.
Nói thật, ta cũng không nghĩ tới ta chỉ tùy tiện uy h.i.ế.p một chút, mà Bạch Thành đã liền đồng ý cưới ta.
Lúc trước ta đã nói, cha ta có nguyên tắc không làm tổn thương con cái. Nhưng hiện giờ ta lại trực tiếp gả cho đối thủ một mất một còn của hắn.
Xong rồi, ta càng nghĩ càng có chút hoảng hốt, đang do dự không biết có nên bỏ chạy trước rồi nói chuyện với Bạch Thành sau hay không.
Chợt nghe cửa bị đẩy ra, Bạch Thành một thân hỉ phục đi vào.
Được rồi, cha ta muốn nói gì thì nói, nếu cha ta muốn đánh thì cùng lắm ta sẽ để cho ông ấy đánh một trận trút giận đi.
Bạch Thành này, ta đã nhắm rồi!
Hạ quạt xong ta cùng Bạch Thành uống rượu hợp cẩn và kết tóc, sau khi kết thúc các nghi lễ thì đám nha hoàn cùng bà mối lui ra, trước khi đi bọn họ cũng không quên chúc ta và Bạch Thành.
Ta tham lam nhìn Bạch Thành, mắt không hề chớp một cái nào.
Ta thừa nhận ta là nữ háo sắc, nhưng ta lại luôn cho rằng mình giống như các nữ tử khuê các dè dặt, ngại ngùng và e thẹn.
Ai ngờ vành tai Bạch Thành lại đỏ bừng lên, khuôn mặt chàng có chút phiếm đỏ: "Phu nhân vì sao lại nhìn ta như vậy?”
Hắn chính là đang dụ dỗ ta, hắn tuyệt đối chính là đang dụ dỗ ta!
Nếu không thì nói đi, vì sao còn dùng ngón tay thon dài trắng nõn tự sờ mặt mình.
Ta lại không có tiền đồ nuốt một ngụm nước miếng.
“Ừm… ngươi nghiêm túc sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-thay-con-trai/chuong-3.html.]
“Ý nàng có phải muốn hỏi ta có thật sự muốn cưới nàng không sao?”
"Phu nhân đây nói vậy là ý gì, rượu hợp cẩn cũng uống rồi, chẳng lẽ là phu nhân muốn đổi ý?"
“Không không không.” - Ta cuống quýt lắc đầu, không phải ta hối hận mà ta chỉ sợ hắn hối hận.
Vì phòng ngừa Bạch Thành cũng hối hôn như nhi tử rác rưởi của hắn, ta lập tức sẽ múa đao trảm hai cha con nhà hắn.
Nói làm là làm. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thành, ta xách bầu rượu trên bàn lên, mở nắp trực tiếp đổ vào miệng.
Người ta thường nói khi say thường rất táo bạo và dũng cảm, kỳ thật ta vốn chẳng sợ ai cả, nhưng không biết như thế nào khi đối mặt với Bạch Thành chói mắt như kia, ta không hiểu sao có chút hoảng sợ.
Rượu này cũng chính là thứ duy nhất ở hiện tại khiến ta trở nên dũng cảm.
Sau khi phát hiện Bạch Thành đang sát lại gần ta, ta lập tức lột hai ba cái áo bào của mình, cắn cắn môi, tiến lên đẩy Bạch Thành ngã xuống giường.
8
[Chap này trở đi gọi Bạch Thành là chàng]
Ta thật sự không hiểu sao một tên nam nhân lại có làn da mềm mịn hơn cả ta, vả lại còn không có một chút râu ria, nếu không phải ta vừa rồi lúc cởi quần áo chàng lung tung không cẩn thận đụng phải vật kia, ta thật sự hoài nghi chàng có phải hoạn nhân trong cung hay không.
Ta cũng không có ý kỳ thị hoạn nhân, nhưng bởi vì trong những người ta từng gặp, hình như chỉ có hoạn nhân mới không có râu.
Giống cha ta, mặt đầy râu quai nón, bộ lông của ca ca ta không phải quá dài nhưng cũng có rất nhiều.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Cho dù là nhi tử của chị dâu và ca ta cũng có chút râu xanh mờ mờ.
Cho nên ta suy nghĩ như thế, không phải ta không có lý.
Nhưng ai có thể nói cho ta biết tại sao thắt lưng này còn khó giải hơn cả Cửu Liên Hoàn chứ.
Đại khái là do cảm giác say hay là ta thực sự mất kiên nhẫn không chờ được nữa, dùng sức kéo mạnh một cái, người dưới thân cong thắt lưng, r3n r/ỉ một tiếng.
Ngón tay ôn nhuận đặt ở mu bàn tay ta, vỗ nhẹ một cái:
"Phu nhân, ta tự làm được.”
Thanh tuyền trong trẻo như mùa xuân lọt vào tai thật dễ nghe. Ta đỏ mặt đứng dậy, ngồi vào bên trong sợ chàng bị ta hung hãn hù dọa, vội giải thích:
"Chàng yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng một chút, cứ nằm xuống đi.”
“Ta biết quan văn các chàng thể trạng không có cường đại như quan võ, từ khi còn nhỏ ta đã tập võ, đợi lát nữa chàng nằm yên là được.”
Có trời mới biết, ta nói điều này xong tự dưng thấy hơi hối hận, muốn rút lại lời cũng không được.
Tay Bạch Thành giải phong thắt lưng lại bất động.
Chàng giương mắt nhìn về phía ta, mày kiếm nhíu lại, môi mỏng khẽ mở:
"Phu nhân tựa hồ rất quen thuộc với chuyện này?"
Ta cuống quít xua tay giải thích sợ hắn hiểu lầm, danh tiếng ta sẽ bị bôi nhọ:
"Không có không có, thật sự là ta không có, chỉ là ta cũng đã xem qua hai ba quyển xuân cung đồ thôi."
“Thì ra là vậy.”
Bạch Thành giãn lông mày ra, mạnh bạo cởi thắt lưng và trường bào ra.
Nội sam trắng nửa mở nửa không như đang trêu chọc khiêu khích ta, ta nhịn không được vươn ngón tay ra nhưng chỉ được nửa đường đã bị chàng cầm tay ngăn lại.
Ta cho rằng chàng muốn cự tuyệt, nhưng không! Chàng lại nắm lấy lòng bàn tay ta, đem ngón tay ta đưa vào cổ áo của ta mở rộng ra, cười đến thập phần câu người.
“Phu nhân thỉnh chỉ giáo.”