Gả Cho Thú Nhân, Được Chồng Như Ý - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-26 13:56:38
Lượt xem: 636
[FULL] Gả Cho Thú Nhân, Được Chồng Như Ý
Tác giả: Trân Bố Xước
Đề cử: Yêu Phi Họa Quốc
Edit: Thiên Sơn Bắp Cải
‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿
Năm thứ ba theo đuổi Cố Thừa Khải, cha tôi ra lệnh tôi kết hôn với thú nhân.
Tôi không c.h.ế.t tâm, gọi điện cho hắn:
"Cha em muốn gả em cho một con báo, mau tới cứu em!"
Hắn trả lời: "Lần sau nhớ bịa lý do hay hơn."
Lúc gặp lại, hắn thấy tôi ôm báo con trong lòng, phát điên xông tới:
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
"Đứa thú vật này là con ai?"
Tôi nghiêng người tránh: "Anh ra ngoài trước đi, tôi phải cho con bú."
1.
Năm nay là năm thứ ba tôi theo đuổi Cố Thừa Khải.
Cha tôi cuối cùng không chịu nổi nữa, trói tôi đưa đến một nông trường ở nông thôn.
Trưởng nông trường là thú nhân, cũng là chồng chưa cưới mà gia tộc chọn cho tôi.
"Dạy dỗ vợ chưa cưới của cậu cho tốt đi, dạy vợ cậu bỏ tật lụy tình lẹ lẹ cái!"
Vừa dứt lời, chiếc Bentley màu đen nghênh ngang phóng đi, để lại tôi ngồi trong cơn gió lộng.
Trước khi đi, tôi bị tịch thu đồ điện tử và thẻ ngân hàng.
Ông muốn tôi ngoan ngoãn "cải tạo", có thể nói là ra tay khá là độc ác.
"Trong nồi vẫn đang hầm thịt, không quay lại là khét mất."
Quay sang, Phong Dập đã cầm hành lý của tôi quay về.
Balo hồng barbie đeo trên vai anh trông có vẻ hơi thọt lỏm.
Chút ít hành lý, không cần cũng được.
Tôi lén lút lùi lại mấy bước, sau đó xoay người chạy như bay.
Tôi thông minh quá mà.
Sớm đã giấu tiền vào nội y và dưới lót giày.
Trên đường tới, tôi luôn chăm chú quan sát ngoài cửa sổ, tôi còn nhớ cách nông trường không xa có một thị trấn nhỏ.
Cha tôi không chở tôi, chả lẽ tôi không thể tự mình về chắc?
Thật đáng tiếc, đúng là tôi không thể thật.
Có bàn tay nắm lấy gáy tôi:
"Đại tiểu thư Đồng, em không cho là bản thân thông minh lắm đấy chứ?"
"Có thì sao?"
"Lẽ nào cha em chưa nói em biết, nguyên thân của tôi là báo, đua tốc độ với tôi, có đần hay không chứ?"
Bị một con báo mắng mình đần, lúc này tôi rất không vừa lòng.
"Vâng vâng vâng, anh là nhanh nhất ời, ai mà nhanh lại anh nữa, thưa anh báo ạ!"
Phong Dập hừ lạnh một tiếng:
"Để tôi coi em già mồm được đến khi nào."
Cái mỏ hỗn của tôi, cũng nhanh chóng đầu hàng.
"Anh báo, mai người ta vẫn muốn ăn thịt anh hầm, có thể hầm thêm chút được không?"
Ai mà ngờ con người cao lớn thô kệch này, nấu ăn lại rất tinh tế, hoàn toàn dựa vào khẩu vị của tôi.
Tôi ăn ba bát cơm đầy, vẫn chưa hết thòm thèm.
Phong Dập thoải mái đáp ứng: "Em là vợ chưa cưới của tôi, yêu cầu của em đưa ra, tôi đương nhiên sẽ thỏa mãn em."
"Vậy... Mai đưa tôi lên thị trấn nhé?"
"Tôi đột nhiên nhớ ra, mai tôi phải bón phân cho cây, có lẽ không rảnh nấu cơm."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-cho-thu-nhan-duoc-chong-nhu-y/chuong-1.html.]
Tôi là người chỉ cần được ăn sẽ không từ thủ đoạn.
"Anh báo, người ta giỡn tí, tôi đợi ở nông trường, không đi đâu hết!"
Phong Dập khẽ nhếch môi, nói:
"Nhớ nhầm rồi, mai không cần phải bón phân, có nhiều thời gian nấu cơm lắm."
Tôi cũng cười giả lả: "Anh báo thật thông minh, nhanh vậy đã nhận ra mình nhớ lộn."
"Em cũng vậy mà."
Ban đêm ở trên núi hết sức nhàm chán.
Tôi nằm ngủ từ sớm, nhưng mãi mà không ngủ được.
Ông già nói, cho dù tôi mất liên lạc, bị bắt cóc, bị lạc trong rừng sâu núi thẳm, Cố Thừa Khải cũng sẽ không tìm tôi.
Điện thoại của tôi, ông chỉ tịch thu ba ngày.
Ba ngày sau, nếu có một tin nhắn nào từ Cố Thừa Khải, ông sẽ tự mình đón tôi về, cũng không ép tôi lấy Phong Dật, để tôi tự do.
Điều kiện vô cùng hấp dẫn.
Tôi lại không việc gì.
Đóa hoa cao lãnh này, tôi trèo hái ròng rã mất hai năm mới hái được xuống, nhưng dù có ở bên nhau, hắn vẫn lạnh lùng như thế.
Mỗi lần nhắn tin với nhau, đều tôi là người nhắn cuối, gọi điện thoại luôn luôn là hắn cúp trước, muốn hắn chủ động tìm tôi...
Tôi nghĩ không ra cách, đêm ngủ không ngon.
Lúc rời giường, choáng đầu hoa mắt, tôi vừa định vào nhà vệ sinh thì trượt chân ngã xuống đất.
"Thôi rồi, lần này phải đưa em vào thị trấn thật rồi."
Phong Dật dễ dàng bế tôi lên.
Trên người anh tỏa ra khí lạnh, nước trên tóc anh nhỏ xuống cổ áo tôi, lạnh đến độ khiến tôi rùng mình.
"Mới sáng sớm đã tắm nước lạnh, không khó chịu mới lạ đấy."
"Vừa nghĩ đến việc em ngủ ở phòng bên, tôi đã nóng không chịu nổi, không cho tắm nước lạnh, em còn cách nào hay hơn không?"
Tôi lại rùng mình.
"Ai, ai không cho chứ? Đừng có ăn không nói có, chân tôi đau lắm rồi, đưa tôi đi bệnh viện đi!"
2.
Trên thị trấn chỉ có một phòng khám nhỏ.
May mà cơ sở vật chất đầy đủ, chụp phim xong, xác nhận chỉ bị thương dây chằng mắt cá chân, bác sĩ chỉ băng bó đơn giản.
Nhìn đống băng cuốn thành cục to trên mắt cá chân, tâm trạng vốn đã rầu rĩ của tôi lại càng thêm bực bội.
Phong Dực bưng đồ ăn đến trước mặt tôi:
"Thịt lợn hầm, làm theo yêu cầu của em, ăn nhiều vào, vết thương mới mau lành."
Tôi lặng lẽ cầm đũa.
Vẫn là hương vị của ngày hôm qua nhưng không còn ngon miệng như hôm qua.
Tôi ngẩn ngơ ăn được nửa bát, mới phát hiện có một đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình chăm chú.
Tôi hiếm khi tiếp xúc với thú nhân, không khỏi kinh ngạc:
"Đây là màu mắt vốn có của anh sao?"
Ánh mắt Phong Dực hơi sáng lên, trên đầu anh dựng lên một đôi tai thú lông xù.
"Chỉ đối với người mình thích mới như vậy."
"Thú nhân các anh tỏ tình... đều đột ngột như vậy sao?"
Vừa dứt lời, một cái đuôi báo duỗi tới, chóp đuôi cọ cọ mu bàn tay tôi.
Tôi theo phản xạ nắm lấy, anh không né tránh, mặc tôi đùa nghịch.
Nhận ra anh đang dùng cách này để chọc tôi vui, ánh mắt tôi hơi ảm đạm:
"Thích một người, quả nhiên tâm tình đều giống nhau."
Đuôi báo đột nhiên thu lại.
"Nắm đuôi của ông đây mà nghĩ đến thằng khác, Đồng Nhược An, em lại lên cơn lụy tình rồi phải không?"
Mắng tôi ngu, tôi không chịu.
Mắng tôi hèn, tôi lại thấy hơi hơi có lý.