Gả Cho Nam Phụ Thần Y - Chương 7 + Ngoại Truyện (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2025-01-02 03:06:59
Lượt xem: 5,621
Ta từng hy vọng hắn trở về, hy vọng hắn ở bên ta.
Nhưng điều ta nhận được là sự thờ ơ của hắn, là cảnh hắn ôm người khác vội vã rời đi, là câu nói: "Không muốn nàng bị kéo vào chuyện này."
Thật nực cười.
Ta chưa bao giờ chấp nhận sự che giấu, và cũng không muốn trải qua những hiểu lầm như trong sách.
Người người đều mong "gương vỡ lại lành", nhưng chẳng ai nghĩ xem chiếc gương ấy có thể trở lại như trước, không một vết nứt hay không.
Nỗi đau ta phải chịu, chẳng ai thay ta gánh lấy.
Ban đầu, ta không muốn trách hắn. Nhưng con người vốn dĩ ích kỷ.
Ta không thể chấp nhận hắn vừa đưa ta lên thiên đường, ngay sau đó lại đẩy ta xuống địa ngục.
Một câu "Vì tốt cho nàng" muốn xóa sạch mọi chuyện đã xảy ra, thật là mơ mộng.
Bầu không khí bỗng trở nên lặng lẽ.
Bàn tay hắn từ trên không buông thõng xuống, vô tình làm đổ nồi thuốc, khiến bàn tay bị bỏng đỏ cả mảng lớn.
Hắn không động đậy, như thể không cảm nhận được đau đớn.
Ta lau đi nước mắt, không chút do dự xoay người rời đi, không quên để lại một câu:
"Nhớ ký vào thư hòa ly."
"Ít nhất hãy để ta chữa khỏi bệnh cho nàng..."
Khi ta kéo cửa ra, hắn cuối cùng cũng cất tiếng, mang theo sự cầu xin.
Ta không ngoảnh lại, chỉ bình thản đáp:
"Không cần."
Sống lâu trăm tuổi gì đó, thôi bỏ đi. Sớm c.h.ế.t sớm siêu sinh.
Ta vốn không nên sống đến tận bây giờ. Hai năm qua là mạng sống hắn cho ta, từ giờ ta sẽ dùng quãng thời gian còn lại để kiếm tiền, trả lại cho hắn.
Lòng tốt của hắn, ta không muốn nhận thêm chút nào, cũng không muốn dây dưa gì nữa.
Có những nút thắt, mãi mãi không thể gỡ bỏ.
10
Sau đó, ta trở về nhà, và thư hòa ly của Cố Hoài Triệt cũng được gửi đến.
Hắn hiểu rõ tính cách của ta.
Nếu tiếp tục cố kiểm soát như trước, chỉ càng đẩy ta đi xa hơn.
Ta tưởng rằng cuối cùng mình đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng không ngờ, Cố Hoài Triệt lại như hồn ma ám ảnh không rời.
Lần gặp lại, hắn mặc một thân bạch y, đứng trước mặt ta, mỉm cười ôn hòa:
"Tại hạ là Cố Hoài Triệt, bái kiến Thẩm tiểu thư."
Hắn giả vờ như không quen biết ta, muốn bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng nếu hắn muốn giả ngây, ta lại không muốn.
Ngay hôm đó, ta sai người đuổi hắn ra khỏi phủ, dặn cha không được cho hắn vào nữa.
Cha chỉ im lặng một lúc, rồi đồng ý với yêu cầu của ta, nhưng bóng lưng ông lại có chút còng xuống.
Ta biết, cha muốn ta sống tiếp, muốn ta chấp nhận điều trị.
Nhưng thưa cha, con không muốn quay đầu lại.
Bị tổn thương, chỉ một lần là đủ.
Từ hôm đó, Cố Hoài Triệt không xuất hiện nữa, nhưng trong phủ lại có thêm một vị đại phu với vẻ ngoài bình thường.
Cha nói, đó là người ông đặc biệt mời từ nước khác đến.
Hôm ấy trời vẫn trong xanh, nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của cha, cuối cùng ta cũng đồng ý.
Vị đại phu mới là một người ít nói, chỉ bốc thuốc rồi đi, không nán lại một giây.
Nhớ đến Cố Hoài Triệt đã lâu không gặp, ta thoáng nghi ngờ, nhưng không vạch trần.
Ai cũng muốn sống, chẳng ai muốn c.h.ế.t cả.
Nếu hắn nguyện ý chữa, thì ta cũng tiếp nhận.
Hiện tại, giữa chúng ta chỉ là những người xa lạ.
Không có gì mà tiền bạc không thể trả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-cho-nam-phu-than-y/chuong-7-ngoai-truyen-hoan.html.]
Chớp mắt, một năm trôi qua, sức khỏe của ta đã hoàn toàn hồi phục.
Ta bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.
Trước đây, vì bệnh tật, ta không còn sức lực để lo toan. Nhưng nay sức khỏe đã tốt, khát vọng trong lòng cũng trỗi dậy.
Chỉ trong vài năm, Tư Dao Thương Hành đã phủ khắp Đại Thịnh.
Vị đại phu kia cũng rời đi, không nhận bất kỳ đồng tiền nào.
Cuối cùng, ta không ép buộc. Người không lấy tiền là kẻ ngốc. Hắn không lấy, thì ta cứ giữ lại.
Thêm một năm nữa trôi qua, cha bắt đầu giục ta lập gia đình.
Ta làm như không thấy, lần nào cũng đuổi khéo những người đến cầu hôn.
Dần dần, cha cũng không thúc giục nữa, chỉ nhận nuôi một bé gái và giao cho ta chăm sóc.
Hôm đó, ta nắm lấy tay đứa trẻ, nhận nàng làm con nuôi.
Khi nàng đủ khả năng tự mình xử lý mọi việc, ta liền trở thành một người nhàn rỗi, không màng sự đời.
Khi ấy, ta đã 26 tuổi.
Nằm trên ghế mây, cùng cha ăn dưa, xem diễn kịch, ngày tháng trôi qua nhàn nhã, không còn gì sung sướng hơn.
Những chuyện đã qua sớm bị ta quên lãng.
Xuyên sách, nam chính, nam phụ, tất cả đều không còn trong trí nhớ.
Hiện tại, ta là chủ nhân của thương hành lớn nhất Đại Thịnh, cuộc sống tựa như thần tiên.
Còn gì để không hài lòng nữa đây?
Phiên Ngoại
Ngày Thẩm Tư Dao rời đi, Cố Hoài Triệt ngã quỵ xuống đất, m.á.u tươi từ miệng hắn không ngừng tuôn trào.
Hắn nhìn bóng lưng nàng, giọng run rẩy cất lời:
"A Dao, nỗi đau của nàng, ta sẽ gánh thay."
Nhưng giọng nói quá nhỏ, Thẩm Tư Dao không nghe thấy.
Hôm đó, hắn đau đớn suốt bốn canh giờ, cả người như vừa được vớt lên từ nước, bất tỉnh nhiều lần.
Trong cơn đau đớn, hắn chợt hiểu vì sao Thẩm Tư Dao không thể tha thứ cho hắn.
Quá đau đớn.
Hắn nằm sóng soài trên đất, vẻ mặt đầy khổ sở, nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng không phải vì bản thân.
Hắn hối hận, hối hận vì để Hứa Gia Hòa tin tưởng mà không màng đến sức khỏe của Thẩm Tư Dao.
Hồng Trần Vô Định
Hắn nhớ rõ, nhớ rằng cơn phản phệ còn đau đớn hơn những gì hắn đang chịu, hắn không dám hy vọng nàng tha thứ.
Đến sáng, hắn gửi đi thư hòa ly, thấy được nụ cười của nàng.
Trái tim hắn khẽ rung động.
Cố Hoài Triệt nghĩ, nếu có thể bắt đầu lại, thì tốt biết bao.
Chỉ vài ngày sau, hắn thuyết phục được cha của Thẩm Tư Dao để vào phủ, mong muốn bắt đầu lại với nàng.
Nhưng nàng không hề đồng ý, mà đuổi hắn ra khỏi phủ.
Đứng trước cổng lớn của Thẩm phủ, hắn nuốt ngược vị m.á.u trong miệng.
Hắn biết, Thẩm Tư Dao sẽ không bao giờ chấp nhận hắn nữa.
Nhưng hắn không đành lòng để nàng chết, nên thay đổi dung mạo, vào phủ với tư cách một đại phu.
Sợ nàng phát hiện, hắn chỉ đưa thuốc rồi rời đi ngay.
May mắn thay, nàng không từ chối.
Sức khỏe của nàng dần hồi phục.
Sau đó, Thẩm Tư Dao càng ngày càng tỏa sáng.
Nàng gửi cho hắn rất nhiều bạc, nhưng hắn đều không nhận, chỉ rời khỏi Thẩm phủ.
Nàng phải sống lâu trăm tuổi, đó là chấp niệm duy nhất của hắn.
Sau này, hắn trở lại làm một du y, nhưng thiên hạ từ đó không còn người tên Cố Hoài Triệt nữa.
...
(Hoàn)