Gả Cho Bạo Quân Ta Cũng Lười Chạy - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:46:12
Lượt xem: 121
Kể từ khi Ân Quốc đầu hàng, Lương Tri Ý bắt đầu có chút không vừa mắt với ta, không giống như trước đây luôn khuyến khích ta và nàng ấy đứng chung một chiến tuyến. Ta ngược lại còn vui mừng vì nàng ấy cách xa ta một chút, chỉ là trong lần săn b.ắ.n mùa này, hai chúng ta lại không thể không gặp mặt nhau.
"Ban đầu ta lo lắng Hoàng Hậu nương nương sẽ quá thương tâm nhưng nhìn nương nương vẫn xinh đẹp, khí sắc không tồi."
Nàng cười khúc khích nhưng lại làm ta không thoải mái, ta đáp lại một cách lạnh nhạt: "Bổn cung ngày ngày ăn ngon ngủ tốt, tự nhiên khí sắc không tồi."
"Thật sao?" Nàng ấy cười, rồi lại làm ra vẻ ưu sầu: "Thần thiếp nghe nói biên cương rất khổ, không biết các huynh đệ tỷ muội của nương nương có thể ăn ngon ngủ tốt hay không."
Ta ngáp một cái: “Vất vả cho Thục quý phi đã quan tâm, nếu lo lắng cho huynh đệ tỷ muội của bổn cung như vậy, chi bằng tự mình ra biên cương mà nhìn thử.”
Sắc mặt nàng ấy trắng bệch, khinh bỉ nhìn ta một cái, rồi im lặng không nói gì nữa.
Ta biết nàng ấy khinh thường ta, cũng không mong nàng ấy hiểu được ta.
Dù sao nghe nói hậu nhân Lương thị có quan hệ thân thiết với nhau, nàng ấy bất bình cho tộc nhân cũng là chuyện bình thường. Nhưng ta không có tấm lòng như nàng ấy, không có thiện cảm với tộc nhân của mình, nên tự nhiên không thể làm như nàng ấy, chịu đựng khó khăn như vậy.
Đạo bất đồng, khó mà hợp tác.
Tề Nghiên nhận ra ta không muốn ở cùng Lương Tri Ý, liền đề nghị đưa ta đi săn thú.
Nhưng ta lười không muốn động đậy: “Thần thiếp không biết cưỡi ngựa.”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt đã dự đoán trước: “Ta sẽ dạy nàng cưỡi ngựa, hoặc là, nàng có thể ở lại đây với Thục quý phi chờ ta trở lại.”
Ta nói: “Thần thiếp đi cùng ngài…”
Khu vực săn b.ắ.n là một khu rừng rậm, màu xanh và vàng kim đan xen nhau, thỉnh thoảng có lá cây rụng lả tả, tiếng vó ngựa sàn sạt vang lên, nếu không tính đến Tề Nghiên dừng lại, hôn lên cổ ta thì cảnh sắc này có thể coi là rất khó quên.
Ta nghiêng người, không nói gì, rồi nói: “Tề Nghiên, không phải ngài đi săn sao? Đã chạy đến chỗ hoa lộc rồi!”
Hắn cười khẽ: “Không vội.” Sau đó hắn kéo dây cương, để con ngựa đi chậm trong rừng, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-cho-bao-quan-ta-cung-luoi-chay/chuong-21.html.]
Một lúc lâu sau, khi chúng ta đã vào sâu trong rừng, một mũi tên bất ngờ bay tới, làm con ngựa hoảng sợ chạy như điên.
Gió vù vù bên tai, hàng loạt mũi tên bay tới từ bốn phương tám hướng, đa phần bị ám vệ ở gần chặn lại, chỉ có một vài mũi tên lạ lọt qua nhưng đều bị Tề Nghiên tránh được.
Hắn một tay kéo dây cương, một tay ôm lấy eo ta, còn cười nói: “Sợ hãi sao?”
Ta gắt gao dựa vào n.g.ự.c hắn, không biết lúc này nỗi sợ hãi là của ta hay của hắn.
Ta nghe thấy mình hỏi: “Chúng ta sẽ c.h.ế.t sao?”
Tề Nghiên cười nhẹ, lồng n.g.ự.c hắn rung lên: “Yểu Yểu, nàng sẽ không chết.”
Đúng vậy, ta sẽ không chết, vì những mũi tên bay về phía chúng ta cuối cùng đều bị Tề Nghiên chặn lại.
Con ngựa trúng tên ngã xuống đất, Tề Nghiên ôm ta, quay mấy vòng rồi dừng lại. Ta mới nhận ra điều bất thường, phía sau hắn đã mất dấu truy binh nhưng phía trước chỉ còn lại khu rừng sâu thẳm, mênh m.ô.n.g như vô tận, chỉ còn lại ta và Tề Nghiên.
Tề Nghiên đã ngất xỉu, mũi tên phía sau hắn dường như đã bị hắn tự bẻ gãy, chỉ còn lại một đoạn ngắn cắm vào. Vì hắn mặc huyền y, nên dù có m.á.u chảy ra cũng không thể nhìn thấy rõ. Ta mới nhận ra trong không khí ngoài mùi cỏ cây còn có một mùi m.á.u tươi nồng đậm.
Hắn nói: “Yểu Yểu, nàng sẽ không chết.”
Bởi vì, hắn luôn chặn lại giúp ta.
Hay đúng hơn, những nguy hiểm này vốn dĩ nhắm vào hắn.
“Ngu ngốc.”
Ta lau sạch mặt hắn, trong tình trạng chật vật, cố gắng kéo hắn đến một nơi kín đáo, dựa vào thân cây.
May mắn thay, từ khi còn bé, mẫu phi đã dạy ta về các loại thảo dược ngoài trời. Dựa vào trí nhớ mơ hồ, ta tìm được vài loại cây cầm m.á.u trong khu vực xung quanh, sau đó cắn răng rút mũi tên khỏi lưng hắn, đắp những thảo dược đã giã nát lên vết thương, rồi xé một đoạn vải để băng bó cho hắn.
Sau một loạt hành động, ta đã đổ mồ hôi đầy đầu, một nửa vì hắn bị thương đến mơ màng, ta phải dùng sức rất lớn để di chuyển hắn, một nửa là vì tâm trạng căng thẳng, tay run nhẹ khi băng bó.
Cuối cùng, ta mệt mỏi, dựa vào Tề Nghiên bên cạnh thiếp đi.