Ép hôn - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:27:17
Lượt xem: 522
Trẫm đổi đề tài: "Đầu xuân này, nàng về Thẩm gia thăm người thân đi, ở lại một năm, trẫm có thể chịu được."
Nàng dừng nét bút lại, nét mực ở trên giấy tụ lại một khối thật lớn, mới ngẩng đầu, nở một nụ cười với trẫm: “Bệ hạ, ngài tội gì phải như vậy chứ.”
Trẫm nói: "Đây là trẫm thiếu nợ nàng.”
Thẩm Anh dứt khoát buông bút xuống, nàng ở cung Thừa Càn dù không thích trang điểm ăn mặc nhưng lại đẹp một cách tự nhiên. Có đôi trẫm khi nghĩ, nếu nàng bớt đẹp đi một chút, bớt đi vài phần can đảm, trẫm cũng sẽ không rung động như vậy, rung động đến không rõ nguyên do, đêm đó đã cùng Thẩm tướng quân thương lượng để nàng vào cung. Nhưng đây không phải lỗi của nàng, là của trẫm.
“Bệ hạ là thiên tử, có thể rộng rãi đến mức này, ta cũng đã thỏa mãn.”
Cách thư án, nàng nhìn ta, ánh mắt không còn lạnh lùng như lúc mới gặp, trông thân thiện hơn. Cũng chính là những lời này, chính là ánh mắt này, trẫm nhìn đã hiểu, là vì đếm đó nàng biết trẫm ở phía sau hòn non bộ.
Trẫm thích nàng, nàng lại nói trẫm rộng lượng.
Rộng lượng?
Tha mạng cho người trong lòng nàng, cho nên nàng chịu cười với trẫm?
Trẫm nhất thời không biết nên nói cái gì, mới có thể giảm bớt khó xử trong lòng.
Trẫm nhịn đau nói: "Thật sự thì trẫm cũng không có rộng lượng như vậy.”
13
Sau tháng giêng chính là đầu xuân, Xuân Hỉ nghe được từ miệng các tiểu tướng quân Thẩm gia rằng Thẩm Anh thích nhất chính là đu dây ở bên hồ.
Trẫm không biết đu dây ở bên hồ là như thế, liền đến tướng quân phủ quan sát. Hậu viện Thẩm gia có một gốc cây cổ thụ, rủ xuống bên cạnh hồ nước, phía trên treo một cái xích đu nhỏ.
Cô nương Thẩm gia cô ngồi ở phía trên, cũng không thích mang giày, mũi chân lay động tới động lui ở trong nước. Trong nháy mắt đó, trẫm còn tưởng rằng mình bước vào quá khứ của Thẩm Anh, thấy nàng thời niên thiếu.
Tuy rằng ngoài miệng Thẩm Anh nói không muốn trở lại Thẩm gia, nhưng nhìn thấy trẫm chuẩn bị cho nàng cây cổ thụ, vẫn là rất vui mừng.
Qua chuyện này trẫm biết, nàng không phải không muốn trở về Thẩm gia, mà là sợ hãi nhớ tới những năm tháng huy hoàng ở Thẩm gia kia. Có đôi khi nàng ở cung Thừa Càn đợi đến phiền muộn, cũng sẽ đến xích đu nhỏ bên cạnh ngồi an tĩnh trong chốc lát.
Nàng đẩy xích đu lên rất cao, nhiều lần trẫm đều sợ nàng lỡ tay rơi xuống, nhưng thấy nàng càng chơi càng vui vẻ, nên cũng không đi quản nàng.
Thẩm Anh chơi xích đu ít nhất cũng đã hơn mười năm, nếu nàng thật sự lỡ tay rơi xuống, vậy thì Thẩm Anh võ nghệ không phải cao cường gì.
Huống chi, Thẩm Anh bơi cũng rất giỏi.
Lúc đó, Đức phi và Thục phi muốn âm thầm cắt đứt dây xích đu kia, bị trẫm bắt được phạt bổng lộc một năm mới nhớ lâu. Thường xuyên qua lại, các nàng biết trẫm phái ám vệ theo dõi nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc Trẫm hạ triều sớm, sẽ cùng Thẩm Anh cùng đến đó ngồi một chút, trẫm không thể đi đẩy nàng, cũng không thể tùy ý vui đùa giống nàng, chỉ có thể đứng ở một bên nhìn.
Trẫm là thiên tử, phải luôn quy củ, nàng có thể không tuân thủ, nhưng trẫm thì không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ep-hon/phan-7.html.]
Nàng chơi mệt liền tựa vào dây xích đu, cười khanh khách nhìn trẫm: "Bệ hạ, ngài muốn ăn đài sen không?"
Trẫm sửng sốt, còn chưa phục hồi tinh thần vì nụ cười lúm đồng tiền rung người của nàng, nàng cũng đã nhảy vào hồ nước, bơi về phía những đài sen xa xa.
Câu hoang đường trong miệng Xuân Hỉ, trước sau không dám thốt ra.
Đó là lần đầu tiên nàng hỏi trẫm muốn cái gì, nhưng nàng không hái được đài sen, vì ngự thiện phòng đã cắt sạch cả rồi.
Nàng mất hứng thú từ trong nước đứng lên, y phục rất mỏng, đường cong trên thắt lưng bụng như ẩn như hiện, làm cho huyết mạch người ta căng thẳng.
Nàng nói với trẫm, nàng thích nước, bởi vì nước là tự do. Không giống như đất đai, mọc rễ, thì không đi được. Trẫm làm bộ nghe không hiểu, ôm nàng từ trong hồ sen ra.
Mùa hè, nước trên người nàng làm ướt long bào của trẫm, khiến long bào cũng nặng lên. Thẩm Anh đặt đầu lên n.g.ự.c trẫm, giọng nói buồn bực, không phân biệt được là hận hay là oán.
“Bệ hạ, nếu ta rơi xuống nước, ngài đừng tới cứu ta. Hoặc là ta tự mình đi lên, hoặc là ta kéo ngài cùng nhau rơi xuống." Trẫm không cho là thật, liền đồng ý với nàng.
14
Ngay khi trẫm cho rằng Thẩm Anh đã hoàn toàn thích ứng thâm cung, trẫm cùng Thẩm Anh lại lần đầu tiên có chiến tranh lạnh. Hôm đó là mùng bảy tháng bảy, ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Trẫm đã tới cung Thừa Càn từ sớm, cùng nàng vùi đầu trong gối.
Thẩm Anh đối với chuyện phòng the không phải rất ham thích, nhưng trẫm là hoàng đế, nàng không thể lúc nào cũng cự tuyệt, chỉ có thể nửa đẩy nửa đáp ứng trẫm. Nhưng mỗi lần sau đó nàng đều phải uống canh tránh thai, dù nàng đối với trẫm có bao nhiêu khoan dung, cũng tuyệt đối không thể không uống. Trẫm sợ nàng tổn thương thân thể, cũng không ép buộc nàng.
Dù sao trẫm cũng còn trẻ, nàng đã bắt đầu thử tiếp nhận trẫm, trẫm cũng chỉ có thể nhân nhượng nàng. Nhưng chính là bởi vì trẫm quá nhân nhượng nàng, thế cho nên nàng đắc ý vênh váo, đã quên trẫm không phải thật sự rộng lượng.
Trong lúc tình cảm sâu đậm, nàng gọi ra lại là một cái tên khác.
“A Ngôn...... Ngươi mang ta đi đi......”
A Ngôn.
Trẫm nhìn nàng chằm chằm, sự hoảng sợ trên mặt nàng căn bản không áp chế được, tựa hồ nhớ tới đôi mắt lạnh lùng mà nàng nhìn thấy trong khe hòn non bộ đêm đó, theo phản xạ có điều kiện muốn rời đi.
Lần này trẫm không nhân nhượng nàng.
Sau đó, nàng không còn quyền uống canh tránh thai nữa.
Trẫm ngồi ở bên giường, miễn cưỡng duy trì lòng tự tôn ít ỏi của mình, từ trên cao nhìn xuống nàng.
“Vì cái gì, nàng muốn tổn thương lòng trẫm như vậy.”
Nàng c..hết lặng nằm ở trên giường, không để ý tới trẫm.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Cho dù là nàng giấu rất khá, trẫm vẫn nhìn ra sự đâu đớn và ẩn nhẫn của nàng, lần này và lần đầu tiên giống nhau như đúc. Sau khi lớp vải che mặt gió êm sóng lặng kia bị xé xuống, đặt giữa trẫm và nàng, chỉ có đau đớn m..áu chảy đầm đìa. Tại sao trẫm lại quên, nếu nàng phát hiện trẫm ở phía sau hòn non bộ, thì chuyện nàng nhận mệnh chính là nói cho trẫm nghe. Nàng làm bộ nhận mệnh, dỗ dành trẫm, giống như Đức phi dỗ dành trẫm, chính là vì sự an nguy của Tống Ngôn, khiến trẫm lầm tưởng nàng và Tống Ngôn đã cắt đứt.
Đáng tiếc trẫm cho là thật, trẫm lần đầu tiên cho là thật.
Nàng không yêu trẫm, vĩnh viễn sẽ không yêu trẫm.