Em Và Anh - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-10-01 20:20:37
Lượt xem: 237
Nhưng.....
Tôi luôn không thể ngừng suy nghĩ.
Nếu không phải tôi có duyên phận là cơ hội cứu Tiết Trì, hiện tại ở bên nhau có lẽ chính là hai người bọn họ rồi.
Bọn họ sẽ kết hôn, và trong cuốn sổ đỏ chỉ có vài trang đó sẽ là ảnh chụp của hai người bọn họ.
Tôi chỉ có thể vờ như không thấy lúc bọn họ trò chuyện nói cười vui vẻ, tôi giống như một tên trộm trái cây của người khác, không còn mặt mũi trốn trong một góc.
Tiết Trì cũng rất ít khi nói chuyện với tôi như vậy, nói rất nhiều, giống như là có rất nhiều chủ đề nói mãi cũng không xong.
Khi anh nói chuyện với tôi luôn nói rất rõ ràng.
Tôi cần làm gì, làm như thế nào, chỉ cần anh nói ra tôi làm theo là được.
Trong lòng tôi có hơi xót xa.
“Tình Tình” Tiết Trì quay qua vẫy tay với tôi.
Tôi do dự một chút, đứng lên chỉnh váy rồi mới đi qua.
Anh trực tiếp đưa tay ra ôm lấy vai tôi: “Không cần giới thiệu đâu nhỉ? Đây là vợ tôi Dụ Tình.”
Trì Uẩn che miệng cười: “Không cần không cần, chuyện này tất cả mọi người đều đã biết.”
Cô ta đưa tay về phía tôi: “Trì Uẩn, cậu còn nhớ tôi không?”
Đương nhiên là nhớ rồi, rất khó để không nhớ.
Tôi cũng đưa tay ra.
Ngón tay của Trì Uẩn hơi lạnh, chạm nhẹ một cái lập tức rời đi.
Cô dùng tay chỉ vào Tiết Trì nói: “Cậu ấy cũng tính là người à? Lúc đó tôi lấy hết can đảm đi tỏ tình với cậu ấy, kết quả không những không thành công mà còn kích thích cậu ấy tới mức ngày thứ 2 lập tức đi tỏ tình với cậu…. Trong một thời gian dài, người hỗ trợ thực tế chính là tôi.”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Tiết Trì, Tiết Trì vỗ nhẹ vai tôi một cách hiển nhiên: “Nhanh cảm ơn bà mối của chúng ta đi.”
Tôi rơi vào trạng thái hồn lìa khỏi xác.
Nhưng mà Trì Uẩn vẫn còn lải nhải: “Nhưng tôi cũng đã sớm phát hiện, cậu ấy à, nói với cậu cái gì thì chính là cái đó đã được sắp xếp ổn thỏa, cậu chỉ cần làm theo là được, bài tập cũng giúp cậu làm. Với chúng tôi thì hoàn toàn không động não, cái gì cũng muốn người khác tự suy nghĩ. Thật sự rất đáng ghét.”
À….Phải không?
Trì Uẩn lại mắng anh một câu rồi nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi rồi, chồng tôi đang đợi tôi ở phía trước, nếu còn không đi thì sẽ bị phạt.”
14.
Trên đường về nhà chúng tôi đi cạnh nhau, lâu lâu nhìn anh một cái lại không dám lộ liễu.
Nhìn mấy lần, bỗng nhiên anh không nhịn nổi dùng tay nắm lấy cằm của tôi, buộc tôi phải quay đầu nhìn anh: “Em nhìn anh mấy lần rồi, rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
“Ơ….” Tôi nói “Thật ra là không có gì…”
Anh không nói cũng không phản bác, chỉ là nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nguyệt
Tôi đầu hàng.
“Chính là, lúc ở trường cũ, các bạn học đều cảm thấy anh và Trì Uẩn sẽ ở bên nhau.”
“Em cũng cảm thấy như vậy?”
“Hả….Em không cảm thấy hai người sẽ ở bên nhau, nhưng em cảm thấy anh cũng có hơi thích cô ấy đúng không?”
Anh chỉ cầm lấy túi đựng lá cây bạch quả, tay còn lại nắm lấy tôi chậm rãi nói: “Nếu anh đã thích cô ấy, vậy tại sao còn kết hôn với em?”
Tôi nói: “Là vì…lúc trước em đã cứu anh chăng?”
Tiết Trì giật mình.
Anh giống như là không nghe rõ: “Cái gì…?”
Tôi không dám nói lại lần nữa, càng không dám đối diện với anh. Hơi quay đầu nhìn về phía hàng cây bạch quả bên đường.
Cuối cùng anh không kiểm soát được biểu cảm quay lại nhìn tôi hỏi: “Em nói là, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, em luôn cảm thấy anh đối với em….xuất phát từ đền đáp ơn cứu mạng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-va-anh/phan-6.html.]
Tôi không nói.
Không biết qua bao lâu, anh “a” một tiếng giống như vô cùng thất vọng về tôi, giọng điệu gần như khiển trách: “Quá vô lý rồi.”
Anh buông tay không quan tâm đến tôi nữa, anh bước nhanh về phía trước, cho đến khi về nhà cũng không nói với tôi một lời nào nữa.
Tôi biết có thể bản thân đã nói sai, rất hối hận.
Rõ ràng hiện tại chúng tôi tốt như vậy, cuộc sống hạnh phúc như vậy, anh chăm sóc tôi như vậy, thương tôi, thích hay không thích thì có quan hệ gì?
Vậy anh ấy thích người khác thì sao?
Nếu như luôn ngầm hiểu giả vờ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hỏi, chỉ cần luôn ở bên cạnh nhau có cái gì không được chứ.
Lúc Tiết Trì không nói chuyện luôn lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Càng đừng nói tới hiện tại anh không muốn nhìn thấy tôi, cố tình tránh né tôi.
Anh như vậy làm tôi rất sợ, vì vậy nên không dám quấy rầy anh chỉ có thể theo sau anh. Đỏ mắt nhìn anh đóng cửa phòng sách, cúi đầu lau nước mắt hai lần, lau một chút lại ướt.
15.
Tôi lại đứng ở trước cửa phòng thêm mấy phút, ngoài âm thanh anh nghe điện thoại, anh dùng giọng điệu không mấy dịu dàng bàn giao ngắn gọn với đối phương thì một chút động tĩnh cũng không có.
Tôi chậm chạp đi về phòng, cuộn mình trong chăn xót xa nghĩ.
‘Anh bạo lực lạnh với tôi.’
Mới ở bên nhau bao lâu đâu? Mới kết hôn bao lâu?
Phải hỏi ra câu đó tôi cũng rất sợ hãi.
Tôi lại không muốn làm gì cả chỉ muốn hỏi thử xem mà thôi.
Chỉ là muốn hỏi một chút cũng không được sao?
Càng nghĩ tôi càng tủi thân trốn trong chăn khóc, cũng không biết là khóc bao lâu cuối cùng nửa tỉnh nửa mê ngủ mất.
16.
Tôi bị đánh thức bởi cảm giác mát lạnh trên mắt.
Mắt được trùm một cái khăn mát lạnh rất dễ chịu.
Tôi không cách nào mở mắt ra được, đưa tay lên muốn gỡ cái khăn ra.
Nhưng....
Tay của tôi nửa đường đã bị chặn lại.
Giọng nói của Tiết Trì trầm thấp, tâm trạng không tốt: "Mắt sưng rồi, đắp thêm một chút nữa."
Tâm trạng của tôi cũng không tốt, vẫn còn nghĩ về việc tức giận trước khi ngủ. Vì vậy tôi lúng túng nói "được" một tiếng. Giọng nói chẳng khác gì muỗi đập cánh.
Hai chúng tôi im lặng một chút, anh giữ tay tôi rồi siết chặt đợi mấy giây mới mở miệng nói chuyện.
“Anh xin lỗi, buổi chiều thái độ anh không tốt, anh xin lỗi em, nhưng mà….”
Anh đổi đề tài: “Em có sai không?”
Tôi đứng hình một chút rồi vội nói: “Có.”
“Đúng, bởi vì em không hỏi thì đã sớm phủ nhận anh rồi. Vậy em có nên xin lỗi anh không?”
Tôi nói: “Nên, em xin lỗi.”
“Được rồi, bỏ qua cho em đó.” Anh nói.
Anh đưa tay lấy cái khăn ra, trở bề lại đắp lên mắt cho tôi.
Anh do dự hỏi: “Cho nên em luôn cảm thấy năm đó bởi vì anh áy náy nên mới cùng em ở bên nhau sao? Cũng là bởi vì áy náy nên mới kết hôn với em sao?”
Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, lại xin lỗi lần nữa.
Vậy là anh đã hiểu.
Anh hít sâu một hơi: “Làm sao em lại có ảo giác như vậy?”