EM THẬT SỰ RẤT YÊU ANH - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-06-08 19:41:40
Lượt xem: 175
Chuyện anh nói đến là chuyện xảy ra khi tôi sáu tuổi, là cái đêm mà bố mẹ tôi qua đời.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, tôi không thể nói chuyện được nữa.
Chu Diễm vạch trần tôi, tôi không giả vờ vui vẻ nữa.
Anh nói không sai, từ sau khi đến nhà họ Lưu, tôi vẫn luôn giả vờ rất vui vẻ.
Thế nhưng thật ra thì ngày nào tôi cũng cố gắng luyện nói trong phòng, tôi luyện hết lần này tới lần khác những suy nghĩ mà mình muốn nói ra.
Tôi sợ làm dì Lưu thất vọng vì việc gặp bác sĩ tâm lý vốn rất tốn kém.
Nếu tôi không nói được, tôi sợ họ sẽ thất vọng.
Thế nên tôi chỉ có thể ép bản thân luyện tập không ngừng thôi.
Dì Lưu, chú Lưu, anh Tử Minh.
Họ không biết rằng tôi phải lén lút luyện tập biết bao lần mới có thể nói ra trôi chảy những xưng hô tưởng chừng như đơn giản ấy.
Nhưng Chu Diễm biết. Chúng tôi nhìn nhau qua màn hình, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trước khi qua đời, dì Lê Lê từng âu yếm nói với tôi rằng: "Quỳ Quỳ ơi, dì sắp c.h.ế.t rồi, và người dì lo lắng nhất chính là cháu. Còn thằng nhóc thúi Chu Diễm kìa thì dù có phải ra công trường bốc vác cũng không c.h.ế.t đói được. Nhưng Quỳ Quỳ của chúng ta thì sao đây? Cháu không nói được, lại rụt rè nhút nhát. Quỳ Quỳ ơi, dì Lưu sẽ đến đón cháu, gia đình họ toàn là người tốt cả. Nhưng có lẽ mọi người sẽ thích đứa trẻ hoạt bát một chút. Thế nên cháu phải cố gắng thể hiện cho tốt, có biết không?"
Có lẽ lúc đó, dì Lê Lê cũng không biết liệu quan hệ giữa dì ấy và dì Lưu có đủ để giúp tôi có được cuộc sống tốt đẹp ở nhà họ Lưu hay không.
Thế nên dì ấy mới dạy tôi cách đối nhân xử thế, dì ấy dạy tôi phải biết lấy lòng người khác, phải học được cách mỉm cười mọi lúc mọi nơi.
Dì ấy vuốt tóc tôi, trên mặt đầy lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-that-su-rat-yeu-anh/chuong-08.html.]
Tôi không phải một đứa trẻ khiến người ta thích, tôi không nói chuyện được, quá rụt rè, lại còn thiếu can đảm nữa.
Tôi lớn lên trong môi trường không ổn định trong một thời gian dài, thế nên rất tự ti và nhạy cảm.
Tên tôi là Hướng Quỳ, nhưng tôi không có sức mạnh để hướng về phía mặt trời như hoa hướng dương.
Tôi giống như một gốc cây mắc cỡ mọc lén lút trong góc khuất dưới chân tường, chỉ khi trời nổi gió vào lúc không có người thì mới dám lay động thật khẽ mà thôi.
Một khi có náo nhiệt, tôi sẽ lập tức thu mình lại, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Xưa nay một đứa trẻ như tôi vốn không được lòng người khác, lúc đến lớp cũng giống như một cái bóng vô hình vậy.
Chính vì thế nên dì Lê Lê mới lo lắng cho tôi hơn, nếu dì Lưu chưa từng gặp mặt kia không thích tôi thì tương lai của tôi sẽ đi về đâu đây.
Đêm hôm đó chúng tôi nằm cạnh nhau, dì ấy tâm sự với tôi rất nhiều.
"Quỳ Quỳ ơi, Quỳ Quỳ à, dì thật sự muốn đợi tới ngày cháu lớn lên. Nhưng không kịp nữa rồi, vậy nên cháu phải sống thật tốt nhé."
Sáng hôm sau lúc tôi tỉnh dậy thì dì Lê Lê đã đi rồi.
Dì Lưu đưa tôi đến Bắc Kinh, cho tôi đi học, cho tôi chữa bệnh.
Tôi và Chu Diễm xa nhau khoảng hai năm, chỉ liên lạc thông qua điện thoại.
Cho đến năm mười tám tuổi, Chu Diễm tới Bắc Kinh.
Tại nhà ga, anh xuyên qua biển người, chạy như bay đến đây ôm lấy tôi.
Tôi nói với anh từng chữ một: "Anh ơi."
Chu Diễm nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu, một lúc sau anh mới mở miệng nói: "Gọi anh cái gì, sau này không được gọi như thế nữa."