Em Muốn Bao Nuôi Anh À? - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-11 13:13:57
Lượt xem: 700
“Anh cũng không muốn mặc đâu, nhưng nếu trần truồng đi ra thì em lại coi anh là biến thái mất.”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, tim tôi lại đập thình thịch.
Tôi đỏ mặt nói: “Ngày mai mua cái mới.”
Diệp Sầm nhìn tôi, mắt ánh lên ý cười: “Sao em dễ đỏ mặt thế?”
“Hay là... em đang mong chờ?”
“Mong chờ đi ngủ hay mong chờ anh không mặc đồ?”
“Em có thể mong chờ, nhưng đó là một mức giá khác.”
Tôi không nhịn được tò mò hỏi: “Giá nào?”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Diệp Sầm cụp mắt, môi mỏng thốt ra hai chữ: “Không bán.”
Chạm phải ánh mắt trêu chọc của anh, tôi mới nhận ra suy nghĩ của mình đã bị anh dẫn dắt, để lộ hết ra ngoài.
Tôi xấu hổ vớ lấy bộ đồ ngủ bên cạnh chạy vào phòng tắm.
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ của Diệp Sầm.
6.
Những ngày sống chung với Diệp Sầm lại hòa hợp ngoài mong đợi.
Rất nhiều thói quen của anh đã phá vỡ những nhận định cố hữu của tôi về anh.
Tôi cứ tưởng một cậu ấm như anh sẽ chẳng biết làm gì cả.
Vậy mà anh không chỉ biết nấu ăn, mà làm cả việc nhà nữa.
Hơn nữa còn làm rất tốt.
Anh cười nói: “Nhận tiền của em thì mấy việc này phải làm chứ.”
Thực ra tôi muốn nói, anh không cần làm mấy việc này đâu, có thể báo đáp em bằng cách khác mà.
Nhưng lại không dám thốt ra vì hơi nhát gan.
Ngày hôm sau khi Diệp Sầm dọn đến, sáng sớm đã có người đến giao quần áo cho anh.
Mắt tôi tinh tường nhận ra toàn bộ đều là đồ may đo cao cấp.
Tiệm may này cô bạn thân từng dẫn tôi đến, nên hơi quen biết.
Giá may ở đó rất cao.
Bây giờ anh lấy đâu ra tiền mà đặt may chứ?
Trước nghi vấn của tôi, sắc mặt Diệp Sầm thoáng chút không tự nhiên.
Anh cười khổ: “Đồ đặt may từ trước rồi, anh quên chưa lấy.”
“Tiếc là không trả lại được, tốn kha khá tiền đấy.”
Tôi an ủi anh: “Không sao, anh thích thì em mua cho.”
Trước đó tôi có hỏi Diệp Sầm mỗi tháng cần bao nhiêu tiền, anh chỉ bảo tùy tôi.
Tôi chuyển cho anh năm mươi triệu.
Nhưng Diệp Sầm vẫn kiên trì đi làm thêm mỗi ngày.
Sáng đi tối về.
Ban ngày đi thực tập với mức lương thấp, tối đến thì pha chế ở quán bar.
Bảo là bạn bè giới thiệu.
Vài lần, tôi thấy anh mệt mỏi đến mức vừa về nhà nằm lên sofa là ngủ quên luôn.
Sống chung dưới một mái nhà với người mình thích thật hạnh phúc.
Nhưng cũng rất dày vò.
Mỗi ngày nhìn thấy Diệp Sầm, trong lòng tôi lại nôn nao.
Khao khát được chạm vào anh.
Nỗi khao khát ấy đạt đến đỉnh điểm sau một tuần sống chung.
Hôm đó tôi có uống chút rượu với bạn thân.
Tối về nhà, thấy Diệp Sầm đang ngồi trên sofa.
Tôi tiến đến kéo anh lại.
Anh khẽ hỏi: “Sao thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-muon-bao-nuoi-anh-a/chuong-4.html.]
“Khó chịu à?”
Trong cơn say mờ ảo, trái tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ muốn bám chặt lấy Diệp Sầm.
Tôi mặt dày hỏi: “Em có thể ôm anh, hôn anh không?”
7.
Ánh mắt Diệp Sầm lóe lên.
Tôi ngẩng mặt nhìn anh đầy mong đợi.
Thấy anh không nói gì, tôi thất vọng cúi đầu.
Lẩm bẩm: “Không ôm không hôn, uổng công tốn tiền.”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười.
Tôi ngẩng lên, phồng má trừng mắt nhìn anh.
Diệp Sầm nói với giọng áy náy: “Là lỗi của anh, nhưng em không nói thì anh cũng không dám mạo phạm.”
“Em là kim chủ mà, em phải ra lệnh thì anh mới làm chứ.”
Mắt tôi sáng lên, lập tức ra lệnh: “Vậy anh hôn em một cái đi.”
Diệp Sầm cong môi, cúi xuống gần tôi.
Gương mặt anh chỉ cách tôi chưa đầy một ngón tay.
Quá gần.
Tôi không né tránh, bản năng khao khát sự gần gũi của anh.
Thấy tôi không lùi lại, ánh mắt anh chuyển xuống đôi môi.
Anh khẽ chạm môi vào khóe miệng tôi như chuồn chuồn lướt nước.
Đầu óc ong lên.
Mắt tôi hơi mở to, tim đập như trống dồn.
Diệp Sầm hơi lùi lại, quan sát biểu cảm của tôi.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng miết lên môi tôi.
Thấy tôi không phản đối, anh lại tiến đến, hôn lên.
Tư thế hơi khó chịu, anh kéo tôi đứng dậy.
Rồi xoay người ngồi xuống sofa.
Anh kéo nhẹ, tôi liền ngồi lên đùi anh.
Nụ hôn của anh dồn dập rơi xuống.
Không còn thăm dò nữa, mà là vừa dịu dàng vừa bá đạo.
Tôi cảm thấy m.á.u trong người như đang sôi lên.
Từng dây thần kinh đều tham lam muốn được tiếp xúc nhiều hơn với làn da của anh.
Cơ thể Diệp Sầm nóng rực, sự tiếp xúc giữa da thịt khiến tôi vừa thỏa mãn vừa run rẩy.
Khi cảm giác nghẹt thở ập đến, Diệp Sầm mới buông ra.
Giọng anh khàn khàn: “Em lấy hơi đi.”
Rồi anh lại cười: “Chưa từng hôn ai à?”
Tôi mở to đôi mắt mơ màng, thở gấp gáp.
Rồi chậm rãi lắc đầu.
Ánh mắt Diệp Sầm hơi tối lại.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó đang chọc vào mình hơi khó chịu liền cựa quậy một chút.
Diệp Sầm vỗ nhẹ vào eo tôi, giọng khàn khàn: “Ngoan, đừng động.”
Anh áp sát môi tôi, mút mát như đang l.i.ế.m kẹo mút.
Căn phòng yên tĩnh dần nóng lên.
Đang sắp sửa tan chảy thì tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên.
Là một số lạ.
Kiên trì đổ chuông mãi không thôi.
Bị cắt ngang, giữa hai hàng lông mày Diệp Sầm hiện lên vẻ khó chịu.