EM HỌ THÍCH VẠCH TRẦN SỰ THẬT - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-26 14:16:00
Lượt xem: 5,434
Vừa lên tàu về, em họ đã gọi điện đến.
"Chị ơi, chị đi đâu thế? Sao em ra ngoài không thấy chị đâu? Mình còn phải đi đến địa điểm tiếp theo nữa mà."
Nghe giọng cô ta có vẻ mãn nguyện, chắc là vừa quay được thứ bản thân muốn, nhưng vì không thấy tôi nên tỏ ra trách móc.
Tôi chỉ cười nhạt: "Không cần đâu, chị thấy không khỏe nên về sớm rồi. Đồ của em chị để ở quầy lễ tân khách sạn rồi nhé."
Nói xong, tôi cúp máy.
Ngay sau đó, điện thoại nhận được vài tin nhắn thoại.
[Trần Thanh! Chị điên rồi à! Chị dẫn em đi chơi mà giờ bỏ về một mình là sao?]
[Chị không sợ em gặp chuyện gì, rồi không giải thích nổi với bố mẹ em hả?]
[Hay là chị thấy việc làm của em khiến chị xấu hổ?]
3.
Tôi không thèm quan tâm nữa, tôi biết rằng chẳng thể nói lý lẽ gì với một người điên như cô ta.
Ngồi trên chuyến tàu cao tốc về nhà, cơ thể tôi vẫn không ngừng run rẩy vì xúc động.
Nỗi ám ảnh từ những cuộc tấn công mạng ở kiếp trước khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt người khác.
Và đây không phải lần đầu Lâm Hoan đổ tội lên đầu tôi.
Lâm Hoan là con của mợ và cậu tôi, một người nghiện cờ bạc, một người thì ham vui, chẳng ai muốn chăm lo cho con gái mình.
Vì vậy từ hồi Lâm Hoan học cấp ba, cô ta đã đến sống chung với gia đình tôi.
Mẹ tôi thường nói trước mặt tôi: "Hoan Hoan là đứa trẻ đáng thương, Thanh Thanh, con là chị thì phải chăm sóc cho em nó nhiều hơn."
Dù bố tôi không hài lòng, nhưng ông luôn thua trong các cuộc tranh cãi với mẹ, chỉ biết khuyên tôi cố gắng nhẫn nhịn.
Tôi lại là người yếu đuối, không có khả năng phản kháng, trong lòng có ấm ức cũng chỉ biết làm theo.
Em họ từ nhỏ đã quen đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, thậm chí sau khi làm xong còn cố tạo dựng hình tượng xinh đẹp, tốt bụng.
Nửa tháng trước, khi chuẩn bị đi công tác, tôi tình cờ nhìn thấy Lâm Hoan chạy bộ buổi sáng.
Cô ta đang đem rau thừa của nhà chúng tôi tặng cho bà lão nhặt rác trong khu.
Nếu là người khác, tôi đã chẳng nói gì, nhưng bà lão đó vốn không nghèo, chỉ là thích tỏ vẻ đáng thương để gợi lòng trắc ẩn.
Nếu ai đó cho bà thứ gì, bà sẽ quay lại ăn vạ cho đến khi họ tán gia bại sản.
Tôi bước lên chặn Lâm Hoan, kéo cô ta lại, nhỏ giọng nói.
"Lâm Hoan, em đang làm gì vậy? Rau này không còn tươi, nếu bà ấy ăn vào có chuyện gì thì sao?"
Lâm Hoan bực bội nói: "Chị họ, chị quá vô cảm rồi đấy, chỉ là ít rau thôi mà, chị cũng không nỡ cho người khác à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-ho-thich-vach-tran-su-that/chuong-2.html.]
Tôi không đồng ý, giật lấy chỗ rau mang đi vứt gần công ty.
Không ngờ, em họ lại quay sang mách với mẹ tôi.
Mẹ tôi vốn vẫn luôn thiên vị cô ta, chỉ biết trách mắng tôi.
"Thanh Thanh, sao con lại trở nên sắt đá như vậy? Chỉ là ít rau thôi, Hoan Hoan muốn cho thì cứ để em cho đi."
Dù trong lòng đầy ấm ức, tôi vẫn không biện minh cho bản thân.
Cuối cùng, bố tôi phải rút tiền ra tài trợ cho chuyến du lịch này để hàn gắn mọi khúc mắc.
"Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Bố sẽ lo tiền, hai chị em đi chơi một chuyến, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi."
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Đó là lý do chúng tôi đi du lịch.
Ra ngoài, Lâm Hoan như tiểu thư, việc gì cũng đẩy hết cho tôi lo liệu.
Giờ tôi mới hiểu, sự nhẫn nhịn không đổi lại sự cảm thông mà chỉ khiến người ta được đằng chân lân đằng đầu.
Nghĩ tới đó, chuông điện thoại của mẹ tôi vang lên, tôi đắn đo một lát rồi quyết định nghe máy.
Đúng như dự đoán, vừa bấm nút nghe đã nghe thấy giọng mẹ giận dữ vang lên.
"Thanh Thanh, con là chị, sao lại bỏ em ở một nơi xa lạ như vậy?"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với Lâm Hoan, mẹ phải ăn nói sao với mợ và cậu con đây?"
"Sao con lại ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thế chứ?"
4.
Nghe những lời đó, lòng tôi lạnh buốt, cảm thấy bản thân sắp tới giới hạn chịu đựng.
Tôi nghiến răng, lớn tiếng hét lên với bà:
"Con ích kỷ à? Sao mẹ không nói Lâm Hoan ích kỷ? Sao mẹ không nói chính mẹ ích kỷ đi?"
"Con bỏ nó lại thì sao chứ? Nó là trẻ con ba tuổi à, không tự biết đường về chắc?"
"Vả lại, mẹ nói phải giải thích với bố mẹ nó ư? Bố mẹ nó đã bao giờ quan tâm nó đâu, cần gì phải giải thích!"
"Thêm nữa, Lâm Hoan chỉ là em họ của con, không phải em ruột, và nó cũng đã trưởng thành rồi. Con không có nghĩa vụ phải trông chừng nó!"
Nói xong, tôi lập tức tắt máy, cảm thấy như trút được gánh nặng, tinh thần thoải mái vô cùng!
Hóa ra, nói ra hết những suy nghĩ trong lòng lại không khó như tôi tưởng!
Sau khi tôi hét lên, mẹ không nói thêm gì nữa, và tôi cứ thế thuận lợi về đến nhà.
Dù khi tôi bị tấn công mạng, mẹ vẫn không nhận ra lỗi lầm của Lâm Hoan, nhưng sau khi tôi chết, mẹ đã ôm lấy tôi, gào khóc điên cuồng.
"Thanh Thanh, mẹ sai rồi, mẹ không nên đứng về phía họ. Con về với mẹ được không?"
Mỗi khi nhớ lại điều đó, lòng tôi lại trào dâng sự căm phẫn không thể kiềm chế!