Em Gái Tôi Rất Độc - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-18 14:21:15
Lượt xem: 1,975
3
Tôi là đứa trẻ lớn lên trong bệnh viện tâm thần.
Hồi nhỏ, ba mẹ tôi thường cãi nhau.
Một lần, mẹ gào lên rằng muốn ba c.h.ế.t đi, nên tối hôm đó, tôi đã chu đáo thêm một chai thuốc chuột vào cháo của ba.
Nếu không phải ngửi ra mùi gì đó, ông ấy chắc chắn đã c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Mẹ nắm chặt vai tôi hỏi tại sao, tôi ngây thơ đáp: "Không phải mẹ muốn ba c.h.ế.t sao? Con ngoan phải nghe lời mẹ mà!"
Khi đi học, có bạn nam chế giễu chị gái tôi: "Ngực của chị ấy to như thế, chạy còn phải dùng tay đỡ à? Giang An, sau này mày cũng sẽ thành bò sữa chứ gì?"
Tôi không nói một lời, lấy ngay viên gạch đập nát đầu hắn.
Tôi không hề cảm thấy hối hận, càng không có chút cảm giác tội lỗi nào.
Sau khi xác định rằng tôi không thể cứu chữa, ba mẹ đã bỏ tôi vào bệnh viện tâm thần, từ đó không bao giờ xuất hiện nữa.
Chỉ có chị gái, bất kể nắng mưa, đều đặn đến thăm tôi mỗi tuần.
Tôi đã từng nghi ngờ chị, thậm chí bực bội với chị, càng không hiểu: "Tại sao không bỏ rơi em đi?"
"Không có tại sao cả, em chỉ là đang bệnh, sao lại phải bỏ rơi?" Chị tôi nhỏ bé, nhưng luôn có lý lẽ riêng để thuyết phục người khác: "Người chưa từng cố gắng không có tư cách nói về việc từ bỏ."
Trong suốt mười lăm năm, chị không ngừng nỗ lực, thậm chí học thêm tâm lý học, hy vọng một ngày nào đó tôi có thể sống một cuộc đời bình thường.
Chị à, chị nghĩ mình có thể cứu được những kẻ xấu xa này sao?
Vô ích thôi, đạo đức chỉ ràng buộc những người muốn tuân theo nó.
Còn những kẻ ác, họ cần những ác quỷ như tôi.
4
Triệu Trạch uống xong lon bia có pha thuốc mê thì nhanh chóng ngất đi.
Liều lượng không nhiều, tôi muốn đảm bảo khi cắt đứt động mạch của hắn, hắn vẫn sẽ cảm nhận được nỗi đau tột cùng, giống như khi hắn đánh đập chị tôi vậy.
Trong lúc chờ hắn tỉnh lại, tôi đeo găng tay cẩn thận xóa sạch dấu vết của mình, thay thế tóc trên gối bằng tóc của người khác, đi giày rộng hơn hai cỡ, nhét thêm tạ vào áo để tạo ra dấu chân mới.
Việc làm nhiễu loạn thông tin này là do người hàng xóm trong bệnh viện tâm thần của tôi chỉ dạy.
Ông ta là tên đồ tể khét tiếng năm mươi năm trước, chúng tôi là những người bạn vong niên thường chia sẻ kinh nghiệm săn mồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-gai-toi-rat-doc/chuong-2.html.]
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, Triệu Trạch cũng tỉnh lại.
Hắn kinh hoàng nhận ra mình bị treo ngược và trói chặt, liền gào lên đầy đau đớn: "Con chó này dám tính kế tao, mày có tin tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày không!"
Trong tiếng chửi rủa của hắn, tôi lạnh lùng cắt một động mạch, m.á.u phun tung tóe, nhưng Triệu Trạch vẫn cứng miệng.
Hắn khiêu khích, mô tả chi tiết những gì hắn đã làm với chị tôi, ở đâu và làm như thế nào.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Chị mày rên rỉ ngọt ngào, còn gọi tao là chồng, là anh trai nữa đấy. Bình thường giả vờ thanh cao làm gì!”
"Còn mày á, da thịt mỏng manh thế này mà định g.i.ế.c người? Có biết đ.â.m vào chỗ nào không? Hay để tao chỉ cho mày từng bước nhé?"
Trên lưỡi dao, đôi mắt trống rỗng của tôi phản chiếu lại.
Chị tôi làm nhân viên xã hội là vì tôi.
Chị từng nói gần đây có chính sách giám hộ mới: "Giang An, em cố gắng lên, cố đạt chỉ tiêu ra viện sớm nhé. Chị có đủ chứng chỉ chuyên môn, như vậy cơ hội giúp em xuất viện sẽ cao hơn."
Nếu không vì tôi, chị đã đến một nơi làm việc tốt hơn, sẽ không gặp phải lũ súc sinh này.
Tôi nghiêng lưỡi d.a.o xuống, cắt theo đường vân da.
Em đã ăn vịt quay chưa?
Bí quyết để có lớp mỡ mà không bị ngấy là phải thái đều, lớp da và thịt không quá 0,2 cm, cắt thành từng miếng mỏng như lá liễu là ngon nhất.
Thái một con vịt mất năm phút, còn thái một con người thì bao lâu?
Nhưng đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.
Tôi lập tức bịt miệng Triệu Trạch lại.
Đó là một giọng nói mà tôi không ngờ đến.
"Triệu Trạch có ở nhà không? Mở cửa đi, em gái của Giang Ninh vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Nếu anh thấy cô ta, hãy báo cảnh sát ngay lập tức."
Bên ngoài là cảnh sát Phương, người đang điều tra vụ án của chị tôi.
5
Mặt tôi đột ngột biến sắc.
Trong đôi mắt tuyệt vọng của Triệu Trạch lóe lên tia hy vọng.
Bản năng sinh tồn khiến hắn dồn hết sức lao vào tôi, toàn thân đẫm m.á.u cố gắng chạy ra ngoài.
Tôi không vội vã đuổi theo, vì cửa không khóa.