Em Gái, Thích Làm Vợ Nhà Giàu Thì Cứ Làm Đi - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-03-28 02:21:27
Lượt xem: 1,311

Tôi nhàn nhạt mỉm cười:

 

"Quốc gia đích thực đã ban hành chính sách này, đối với chúng ta mà nói, đúng là có lợi."

 

Triệu Lệ Thư hằn học đẩy tôi sang một bên, lớn tiếng kêu lên: "Nghe rõ chưa? Tôi không có nói dối! Chỉ cần nghe theo tôi, các người mới kiếm được tiền!"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Ai tin kẻ nghèo rớt mồng tơi như cô thì đúng là ngu!"

 

"Nhà cô nghèo đến mức kêu leng keng, còn dám dạy chúng tôi kiếm tiền? Thay vì nói nhảm, chi bằng ra ruộng cày thêm vài đường đi!"

 

Mọi người ồ lên cười rộ, từng tốp ba tốp năm quay về nhà.

 

Trừ phi có lợi ích thực sự bày ra trước mắt, bằng không, chẳng ai tin chỉ một tờ văn kiện lại có thể làm cuộc sống của mình thay đổi nghiêng trời lệch đất.

 

Thôi Hạo cau mày, vươn tay thô bạo kéo Triệu Lệ Thư lảo đảo suýt ngã.

 

"Còn dám ăn nói linh tinh trước mặt người khác, tôi đánh c.h.ế.t cô!"

 

Xưa nay vốn chẳng có mấy cô gái chịu gả vào nhà họ Thôi, từ khi tin đồn Thôi Hạo bạo hành vợ lan ra ngoài, danh tiếng của anh ta càng thối um đến mức chẳng ai ngửi nổi.

 

Anh ta cay đắng nhận ra, nếu ly hôn với Triệu Lệ Thư, đời này anh ta cũng đừng mong cưới được vợ mới. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

 

Hơn nữa, chẳng hiểu Triệu Lệ Thư đã vẽ vời cho anh ta cái bánh lớn thế nào, mà đến cả nền đất nhà cũng mang đi thế chấp, đổi lấy một nghìn tệ tiền mặt.

 

Dân làng cười nhạo, bảo hai vợ chồng bọn họ điên rồi.

 

Nhưng tôi biết, Triệu Lệ Thư không những không điên, mà còn tỉnh táo hơn ai hết.

 

"Em chẳng phải vì muốn tốt cho anh sao?" Triệu Lệ Thư vừa tức vừa nghẹn, lại không dám giận cá c.h.é.m thớt với Thôi Hạo, đành nín nhịn nhỏ giọng giải thích.

 

"Bây giờ chúng ta càng giành được nhiều tiền, thì sau này kiếm được càng nhiều!"

 

"Tốt nhất là cô nói thật."

 

Thôi Hạo bực bội hất tay em tôi ra, sải bước đi về phía nhà.

 

Tôi "tốt bụng" nhắc nhở một câu:

 

"Đem nhà đi thế chấp, cô không sợ mất trắng à?"

 

"Không cần chị lo! Tiểu thuyết viết như vậy mà! Nếu dám cản đường tôi làm phú bà, tôi sẽ lột da chị!"

 

Tôi khẽ cười không nói.

 

Vừa hay đến kỳ nghỉ hè, tôi tạm thời không quay về Bắc Kinh mà ở lại thôn Lưu, thỉnh thoảng ra ngoài tìm kiếm khách hàng mới.

 

Chuyến làm ăn cuối cùng mất hơi nhiều thời gian, kéo dài tận hai tuần.

 

Đến khi tôi quay lại thôn, khắp nơi rực rỡ hân hoan, đèn lồng và lụa đỏ giăng đầy đầu đường cuối ngõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-gai-thich-lam-vo-nha-giau-thi-cu-lam-di/chuong-7.html.]

 

Vừa trông thấy tôi, Triệu Lệ Thư đã vội vàng chạy đến, hất cằm khoanh tay, vẻ mặt đắc ý:

 

"Ồ, sinh viên đại học cũng biết đường về đấy nhỉ! Bộ đi ăn xin ở đâu à?"

 

"Chị có biết không? Thôi Hạo kiếm được năm nghìn tệ rồi!" Chị có hiểu khái niệm này không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì tôi cũng đạp chị dưới chân mà dẫm nát!"

 

8

 

Chả hiểu nổi.

 

Tôi vừa liên tục gặp gỡ ba khách hàng, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, chỉ muốn về nhà lăn ra ngủ một giấc.

 

Thấy khoe khoang thất bại, Triệu Lệ Thư lập tức cuống lên.

 

"Bọn tôi vừa bắt được một khách hàng lớn, tiện tay rút ra là mấy trăm đô la! Cô phải làm việc bao lâu mới kiếm lại được chừng đó?"

 

Một ngày.

 

Tôi thầm nghĩ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Ồ."

 

Sau đó hỏi: "Vị đại ân nhân nào mà hào phóng thế?"

 

Triệu Lệ Thư đắc ý ưỡn ngực: "Hình như họ Smith thì phải... Không đúng! Liên quan quái gì đến cô? Đừng hòng moi được tin tức gì từ tôi!"

 

Nếu em tôi chịu động não một chút thì sẽ nhớ ra trong nguyên tác, vị thương nhân người Mỹ đó không mang họ Smith, mà là họ Jones.

 

Còn tôi nhớ kỹ như vậy là vì ngay trong thành phố, tôi đã chặn trước ông Jones rồi.

 

Ông ấy không thể nào làm ăn với Thôi Hạo, bởi vì giữa chúng tôi đã ký hợp đồng, một khi đã có đối tác vừa có năng lực, vừa có học vấn, vừa có nền tảng, ai lại mò xuống vùng quê như tìm kim đáy biển để hợp tác chứ?

 

Trong thành phố, tôi gặp không ít quan chức và thương nhân, nhưng chưa từng nghe nói có nhà đầu tư nào mang họ "Smith" cả.

 

Đáng tiếc, tôi còn chưa kịp nói hết câu thứ hai, Triệu Lệ Thư đã gào lên như phát điên:

 

"Câm miệng! Chị chính là đang ghen tị vì tôi kiếm được tiền! Smith hay Jones gì cũng mặc kệ, chỉ cần có thể kiếm tiền thì đều là người tốt!"

 

Không những không chịu nghe khuyên, em tôi còn quay sang nhổ nước bọt về phía tôi.

 

Đường lên thiên đàng không đi, cửa vào địa ngục lại cứ lao đầu vào.

 

Tôi cong môi cười nhạt: "Chúc cô sớm trở thành tỷ phú... theo nghĩa ngược lại vậy." Nói rồi xoay người về phòng ngủ.

 

Người nghèo bỗng nhiên phát tài, rất dễ mất kiểm soát.

 

Thôi Hạo kiếm được năm nghìn tệ, lập tức lâng lâng như đang bay giữa trời, chẳng những không chuộc lại đất nền nhà, mà còn học theo lão Thôi lao vào cờ bạc.

 

Có lẽ là vận may của người mới, anh ta thắng thêm mấy nghìn chỉ sau một đêm, nhảy vọt thành "hộ gia đình vạn tệ", khiến ai cũng đỏ mắt ghen tị.

 

Loading...