Em Gái, Thích Làm Vợ Nhà Giàu Thì Cứ Làm Đi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-03-28 02:20:47
Lượt xem: 1,321
6
Từ sau khi Triệu Lệ Thư ngồi tù, Thôi Hạo cứ cách vài ngày lại đến ủy ban thôn làm ầm ĩ, đòi ly hôn.
Nhưng vào thời đại bảo thủ ấy, trong quan niệm của người dân căn bản không hề có khái niệm ly hôn.
Đến tận lúc tôi rời khỏi thôn Lưu để lên đại học, Thôi Hạo vẫn chưa đạt được ý nguyện.
Dù sao, chuyện vợ chồng bọn họ thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Trước ngọn gió đổi thay của thời đại, có kẻ co rúm lại không dám tiến lên, thì cũng có người dũng cảm xông về phía trước.
Tôi đọc sử sách đã lâu, hiểu rõ từng chính sách và cột mốc quan trọng trong lịch sử.
Mỗi khi có chính sách mới được ban hành, tôi luôn có thể quyết đoán ra tay ngay khi người khác còn đang do dự, kiếm được cả một gia tài kếch xù.
Tất nhiên, dù ví tiền căng phồng nhanh chóng, tôi cũng không lơ là việc học.
Sinh viên đại học những năm tám mươi quý giá vô cùng, có học thức, có tri thức, tôi mới có thể đứng vững lâu dài, bất khả chiến bại.
Ngày tháng như thoi đưa, ba năm thoáng cái đã trôi qua.
Đúng lúc tôi đang bận rộn tạo dựng danh tiếng trong giới thương nghiệp lẫn học thuật, tôi nhận được một lá thư từ dân làng gửi đến.
Trong thư nói rằng Triệu Lệ Thư đã mãn hạn tù, trở về nhà họ Thôi thì ngày nào cũng bị Thôi Hạo đánh đập.
Anh ta còn ngang nhiên tuyên bố: nếu em tôi không chịu ly hôn, anh ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nó.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ngay cả khi lời đã nói đến mức này, Triệu Lệ Thư vẫn nhất quyết không chịu ly hôn.
Trưởng thôn lo lắng sẽ có án mạng xảy ra, nhờ tôi về làng khuyên nhủ em tôi.
Thôi Hạo quyết tâm ly hôn, tôi chẳng hề ngạc nhiên. Nhưng Triệu Lệ Thư chịu đựng ấm ức đến mức này, tôi có nghĩ nát óc cũng không ra lý do.
Hoặc là em tôi yêu Thôi Hạo đến mức khắc cốt ghi tâm. Hoặc là nó vẫn còn ôm giấc mộng đổi đời nhờ chồng.
Quả nhiên, vừa thấy tôi, Triệu Lệ Thư liền chửi ầm lên:
“Đừng hòng khuyên tôi ly hôn! Tôi phải ngồi tù khổ sở ba năm trời, bây giờ rốt cuộc cũng có thể hưởng phúc rồi! Dù Thôi Hạo có thừa nhận tôi hay không, cả đời này anh ta cũng đừng mong thoát khỏi tôi!”
Tôi quét mắt nhìn cánh cổng gỉ sét của nhà họ Thôi, ngó qua sân viện lộn xộn, bên tai lờ mờ nghe thấy tiếng cha Thôi la hét khi đánh mạt chược.
Nếu đây cũng gọi là “hưởng phúc”, vậy thì e rằng trong mắt em tôi, nhà tù chính là thiên đường.
Triệu Lệ Thư nhạy bén nhận ra sự khinh thường của tôi, khuôn mặt đỏ bừng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-gai-thich-lam-vo-nha-giau-thi-cu-lam-di/chuong-6.html.]
“Đừng quên tôi là người xuyên không! Tôi biết rõ tất cả quy luật phát triển của thế giới này! Nghèo khổ chỉ là tạm thời thôi! Thôi Hạo sắp làm ăn lớn rồi!”
Tôi không muốn nhìn nó lên cơn phát bệnh, quay đầu bỏ đi ngay.
Nhưng không thể phủ nhận, lời của Triệu Lệ Thư cũng có chút chính xác. Thôi Hạo quả thật sắp kiếm được khoản tiền đầu tiên.
Trong nguyên tác, nhờ chính sách hỗ trợ, thôn Lưu được quy hoạch vào khu kinh tế đặc biệt, thương nhân từ khắp nơi trong và ngoài nước đổ xô kéo đến.
Thôi Hạo nắm bắt cơ hội, thành công bắt mối với một thương nhân Mỹ, nhanh chóng làm ăn phát đạt, trở thành đại phú hào lừng danh khắp vùng.
Mọi chuyện cứ như diễn ra theo lẽ tất nhiên.
Nhưng Triệu Lệ Thư lại quên mất một điều. Nó quên không thúc giục Thôi Hạo học tiếng Anh.
Làm sao một gã nhà quê có thể kết giao với thương nhân Mỹ chứ?
Trong nguyên tác, ngay từ khi xuyên không, nữ chính đã luôn dạy nam chính học tiếng Anh.
Sau này, khi thương nhân ngoại quốc đi lạc đường, cô ấy mới có thể chủ động đến bắt chuyện.
Còn Triệu Lệ Thư thì sao? Nó mới gả cho Thôi Hạo được một tháng đã phải vào tù ngồi ba năm, đừng nói là dạy anh ta nói tiếng Anh lưu loát, e rằng đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa thuộc nổi hết hai mươi sáu chữ cái.
Cơ hội chưa bao giờ dành cho kẻ không có sự chuẩn bị. Chạy thẳng về phía một người không phải là mặt trăng, mà là thiên thạch.
Cái gọi là phú quý trời ban, em tôi thật sự có khả năng đón nhận sao?
7
Ngày thôn Lưu được quy hoạch thành khu kinh tế đặc biệt, cả làng đều sững sờ.
"Cái gì là khu kinh tế đặc biệt?"
"Chúng ta có thể phát tài không?"
Trước ánh mắt háo hức cầu mong hiểu biết của mọi người, Triệu Lệ Thư chủ động bước ra giải thích:
"Khu kinh tế đặc biệt lợi hại lắm! Nói chung là chúng ta chắc chắn sẽ phát tài, chỉ cần các người nghe theo tôi!"
Từ sau vụ hỏa hoạn, dân làng đối với cô ta lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách, giờ phút này cũng chẳng mấy ai hào hứng.
Thậm chí còn có người xỉa xói: "Ai thèm nghe lời một kẻ phóng hỏa chứ? Đốt nhà chị mình chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn đốt luôn nhà chúng tôi?"
"Ngu xuẩn lạc hậu!" Triệu Lệ Thư tức đến run cả người, lập tức chĩa mũi nhọn về phía tôi. "Nếu các người không tin, thì cứ hỏi Triệu Nguyên San mà xem!"