Em Gái, Thích Làm Vợ Nhà Giàu Thì Cứ Làm Đi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-03-28 02:19:04
Lượt xem: 1,904

2

 

Tin tức Triệu Lệ Thư sắp gả cho Thôi Hạo nhanh chóng lan truyền khắp thôn.

 

Mọi người đều nói nhà họ Thôi thật có phúc, cưới được một cô gái có học thức lại hiểu chuyện, thậm chí còn không cần sính lễ, đúng là nhặt được báu vật.

 

Nhưng người đang ở trung tâm của những lời bàn tán, Thôi Hạo lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Đừng nói là chuẩn bị bốn món đồ lớn như xe đạp, máy thu thanh, v.v., ngay cả vải vóc mới để chuẩn bị cho đám cưới cũng không mua.

 

Người khác trêu chọc anh ta chẳng có chút để tâm nào đến vợ mới cưới, Thôi Hạo liền cau mày:

 

"Vốn dĩ tôi đã không vừa mắt cô ta. Dù nói thế nào cũng là gái thành phố, nhưng ai mà không biết con gái thành phố yếu ớt, sao mà đẻ cho tôi một đứa con trai khỏe mạnh được?"

 

"Đến sính lễ cũng không cần, con gái nhà đàng hoàng nào lại rẻ rúng đến mức ấy? Chưa biết chừng đã bị người ta chơi chán rồi, bây giờ mới vội vàng tìm người rước đi."

 

Anh ta vốn không thích Triệu Lệ Thư, không muốn cưới nó.

 

Nhưng lão Thôi vừa nghe nói nó không cần sính lễ, lập tức vỗ bàn quyết định chọn nó ngay.

 

Không vì gì khác, chỉ là nhà họ Thôi vốn đã nghèo kiết xác, số tiền bán con gái đi lấy chồng chỉ đổi được có hai đồng tiền sính lễ.

 

Một xu cũng phải chia đôi mà tiêu, một phần dùng để trả nợ, một phần làm tiền đánh bạc, số còn lại mới để dành thuê bà mối và làm sính lễ.

 

Những gia đình thương con gái thật sự tuyệt đối không đời nào chịu gả con vào một nhà như vậy.

 

Mà Triệu Lệ Thư không cần sính lễ, chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống, nghĩa là lão Thôi có thể dư ra mấy chục đồng làm vốn đánh bạc.

 

Ông ta không đồng ý mới lạ.

 

Đến ngày gặp mặt, Thôi Hạo đen mặt, không tình nguyện nắm lấy tay Triệu Lệ Thư.

 

Bà mối Lưu vội vàng ra mặt giải vây: "Hạo tử vừa từ ruộng về, thật sự là quá mệt, Nhị Nữu à, con đừng chê nhé, bình thường nó không như thế đâu."

 

Bà ta nói không sai. Thôi Hạo đúng là mới từ ruộng trở về, chiếc áo cộc tay cũ kỹ trên người hắn bị mồ hôi thấm đến ố vàng, chưa kịp thay ra, mùi mồ hôi lập tức tràn khắp căn phòng.

 

Người sáng suốt đều nhìn ra thái độ hờ hững của anh ta.

 

Triệu Lệ Thư suýt nữa bị mùi đó hun đến ngất xỉu, nhưng vẫn chủ động siết c.h.ặ.t t.a.y anh ta, dịu dàng thẹn thùng:

 

"Bác Lưu, con hiểu mà. Đàn ông cả ngày làm lụng ngoài ruộng, có hơi thô một chút cũng không sao, chờ sau khi con gả qua rồi là được." 

 

Nói xong, em tôi còn tự tay cởi cúc áo anh ta: "Hạo ca, nếu anh không ngại, cởi áo ra đi, em giặt giúp anh, mai khô rồi em đem qua cho."

 

Thôi Hạo bực bội gạt tay em tôi ra: "Chờ cô gả qua rồi hãy nói!"

 

Trong lòng anh ta, một người con gái chủ động làm việc nhà lại càng mất giá hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-gai-thich-lam-vo-nha-giau-thi-cu-lam-di/chuong-2.html.]

 

Triệu Lệ Thư nước mắt lưng tròng, miễn cưỡng tiễn tình lang ra về.

 

Nhìn thấy biểu cảm nửa cười nửa không của tôi, nó lập tức nổi đóa: "Cười cái gì mà cười! Chị có biết một người đàn ông biết tự trọng quý giá thế nào không?!"

 

Tóm lại, lúc này trong lòng Triệu Lệ Thư, Thôi Hạo là người đàn ông hoàn mỹ nhất thế gian.

 

Không cắt đứt với gia đình hỗn loạn, là anh ta hiếu thuận, có lòng tốt.

 

Mặc kệ em gái bị gả cho lão già năm mươi tuổi, là anh ta tìm cho em một nơi tốt để nương tựa.

 

Đến cả chuyện không giữ vệ sinh, đối xử lạnh nhạt với nó, cũng có thể bị em tôi diễn giải thành sự mạnh mẽ nam tính, biết tự trọng.

 

Em tôi mê c.h.ế.t đi được.

 

Tôi ngáp một cái: "Phải phải phải, Thôi Hạo quá tuyệt vời. Vậy hay là em nhường anh ta cho chị đi?"

 

Triệu Lệ Thư lập tức giãy nảy lên, tức đến nhảy dựng:

 

"Triệu Nguyên San, chị không biết xấu hổ! Chị đừng hòng đạt được mục đích!"

 

Từ ngày hôm đó, mỗi khi làm xong việc đồng áng, Triệu Lệ Thư liền chạy thẳng đến nhà họ Thôi, đến mức chẳng buồn về nhà nữa.

 

Em tôi không về, tôi càng thanh tịnh.

 

Nhờ người trong thôn mua hộ mấy quyển sách giáo khoa cấp ba từ thành phố về.

 

Mỗi ngày sau khi xong việc, tôi ôm sách học tập.

 

Sau mười năm gián đoạn, kỳ thi đại học cuối cùng cũng được khôi phục.

 

Tôi đã đăng ký dự thi năm nay, phải cố gắng hết sức.

 

Không có gia thế, không có quan hệ, không có quyền lực, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình để bước ra khỏi vùng núi này.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

3

 

Đầu tháng Bảy, Triệu Lệ Thư rốt cuộc cũng như ý nguyện xuất giá.

 

Hôn lễ cực kỳ sơ sài. Nhà chồng thì rách nát, quần áo thì cũ kỹ, đến cả tiệc rượu cũng chỉ có một nồi mì trắng luộc bằng nước lã, ngay cả một cọng rau cũng không nỡ bỏ vào.

 

Khách khứa bị sắp xếp ngồi ăn cạnh chuồng heo, trời thì nóng, mùi phân nồng nặc, đến mức chẳng ai ăn nổi.

 

Phải biết rằng, dù là nhà nghèo nhất thôn, khi làm đám cưới cũng không đến mức bủn xỉn như vậy, ít nhất cũng vay mượn chút tiền, làm một bàn cơm có ba món mặn một món canh, mời những người đã giúp đỡ ăn một bữa ra trò.

 

Loading...