Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em Gái Thanh Mai Của Bạn Trai Tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-04 11:56:43
Lượt xem: 250

Tạ Kỳ có một cô bạn thanh mai trúc mã vô cùng phiền phức.

Mỗi lần hẹn hò, cô ta luôn tìm cách để bám theo chúng tôi.

Điều này khiến anh ấy vô cùng khó chịu.

Hôm nay tôi và anh ấy đi xem phim mới ra rạp.

Trên đường đi, Tề Tiệp đã gọi đến ba cuộc điện thoại quấy rầy.

Tạ Kỳ không chút do dự block WeChat của cô ta.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Anh ta xoa đầu tôi nói: "Em yên tâm, anh là người có bạn gái rồi, nhất định phải giữ khoảng cách với mấy đứa thanh mai trúc mã."

Phim vừa kết thúc, điện thoại của anh ấy liền có một cuộc gọi lạ.

Nhấn nút nghe, đầu dây bên kia lại là giọng nói đeo bám của cô em gái thanh mai trúc mã Tề Tiệp:

"Anh Tạ Kỳ, anh đang ở đâu thế?”

“Anh đã nói là anh đang hẹn hò với bạn gái rồi, em đừng gọi điện thoại đến làm phiền anh nữa, em không hiểu tiếng người à?"

Giọng cô ta nghẹn ngào: "Chờ đã, anh đừng cúp máy, em thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh..."

Tạ Kỳ do dự một chút.

Nhưng rồi vẫn cúp máy.

Chỉ là lông mày anh nhíu chặt.

Hình như có điều gì đó đang khiến anh ấy bận tâm.

Khi tôi hỏi anh ấy chiếc váy tôi đang thử có đẹp không.

Tôi hỏi mấy lần anh ấy mới như bừng tỉnh: "Đẹp đẹp, em mặc gì cũng đẹp."

Tôi thay lại bộ quần áo ban đầu của mình: "Sao anh cứ sốt ruột vậy, lo lắng cho cô ấy lắm à?"

Anh ấy ngẩn người.

Cúi đầu hôn lên trán tôi: "Lo lắng cho cô ấy á? Không đời nào."

"Vậy sao anh cứ lơ đãng thế?"

"Đừng quan tâm đến cô ấy, chỉ là một đứa con gái thích gây sự chú ý thôi, chúng ta tiếp tục hẹn hò."

 

Chín giờ tối.

Có một buổi biểu diễn pháo hoa bên bờ sông..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-gai-thanh-mai-cua-ban-trai-toi/chuong-1.html.]

Pháo hoa rực rỡ nở rộ trong mắt mọi người.

Tôi khoác tay Tạ Kỳ chụp ảnh, chưa chụp được mấy tấm thì điện thoại trong túi anh ấy lại bắt đầu rung.

Lần này là mẹ của Tề Tiệp gọi đến.

Không biết bà ấy nói gì trong điện thoại.

Đồng tử của Tạ Kỳ đột nhiên co lại, sắc mặt tái mét.

"Vâng vâng, dì, con sẽ đến ngay."

Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì vậy.

"Tiểu Tiệp tự tử rồi, bây giờ anh phải đến bệnh viện."

"Sao cô ấy lại tự tử? Chỉ vì anh không nghe điện thoại, không để ý đến cô ấy mà làm ầm lên chuyện tự tử, người này có phải hơi quá đáng rồi không?"

Anh ấy bực bội vò đầu: "Anh không biết, nhưng dù sao anh cũng phải đến đó một chuyến, em có muốn đi cùng anh không?"

Mặc dù không muốn, nhưng tôi cũng khá tò mò.

Tề Tiệp này lại giở trò gì mới đây?

Đẩy cửa phòng bệnh, tôi thấy Tề Tiệp mắt đỏ hoe, cổ tay quấn một vòng băng gạc, cố gắng ngồi dậy: "Anh Tạ Kỳ, cuối cùng anh cũng đến rồi..."

Ngay khi anh ấy đến gần giường bệnh, cô ta ôm chầm lấy anh: "Em biết là anh quan tâm đến em mà."

Cảnh tượng này khiến tôi rất khó chịu.

Nhưng Tạ Kỳ không đẩy cô ta ra, thở dài bất lực: "Tề Tiệp, em có biết em rất vô lý không, vì anh mà làm ầm lên chuyện tự tử là một việc rất trẻ con."

"Em không phải tự tử vì anh, em là..."

Nói đến đây, đôi mắt sưng đỏ của cô ta bỗng chốc ngập nước mắt, rụt rè nhìn tôi: "Chị có thể ra ngoài một lát được không ạ? Chuyện này, em chỉ muốn nói riêng với anh ấy thôi."

 

Tôi đợi ở cửa phòng bệnh khoảng mười phút.

Tạ Kỳ vẻ mặt nghiêm trọng đi ra.

Tôi không hề tò mò về cái gọi là "bí mật" của cô ta.

Tôi chỉ quan tâm đến việc khi nào tôi có thể rời đi:

"Hai người nói chuyện xong chưa? Về được rồi chứ? Chơi cả ngày rồi em hơi mệt."

Không phải tôi m.á.u lạnh.

Mà là những cuộc điện thoại khủng bố và hành vi cố ý quấy rối của Tề Tiệp trong thời gian này đã làm tiêu tan hết thiện cảm của tôi dành cho cô ta.

Cả lần đầu tiên Tạ Kỳ đưa tôi đi gặp cô ta, cô ta chủ động bắt tay tôi, trên mặt cười tươi rói, nhưng tay lại âm thầm dùng sức bóp tay tôi.

Loading...