Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em Gái Của Tô - 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-12-03 10:14:04
Lượt xem: 175

Em gái chu môi, ngay lập tức kéo áo lên định cho đối phương xem.

Nếu không phải Giang Hàng Chi kịp thời ngăn lại, Khương Đình chắc chắn đã làm ra hành động cởi áo trong phòng khám.

"Không cần cởi áo, anh đã kê cho em một phiếu siêu âm, ra khỏi cửa rẽ trái đi thẳng, phòng siêu âm ở đó."

Em gái khựng lại, rồi lập tức cắn môi: "Anh ơi, em không muốn người khác chạm vào người mình, anh có thể giúp em được không?"

Lông mày Giang Hàng Chi hơi nhíu lại, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Việc gì cũng cần chuyên môn, bác sĩ siêu âm có kinh nghiệm hàng chục năm, sẽ kiểm tra kỹ càng hơn anh."

Nhưng em gái vẫn không chịu, kéo tay Giang Hàng Chi, áp sát n.g.ự.c vào anh ta.

"Anh ơi, nhưng em sợ, anh có thể đi cùng với em được không?"

Giang Hàng Chi rút tay ra, giọng có phần bực bội: "Không được, anh còn phải khám cho bệnh nhân khác, mau đi làm đi, làm xong cầm kết quả về tìm anh."

Em gái tủi thân đến mức nước mắt như sắp rơi, vừa đi vừa quay đầu nhìn anh ta: "Anh ơi~"

Bố tôi trở về sau khi đi nhà vệ sinh.

Nhìn thấy vẻ mặt của em gái, ông ta lập tức chất vấn tôi: "Khương Diệu, mày lại bắt nạt em gái phải không? Đã sắp lập gia đình rồi, sao còn chấp nhặt như con nít thế?!"

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Nó thông minh như vậy, ai mà bắt nạt được nó chứ?"

Bố giận dữ lườm tôi một cái, rồi đi hỏi Khương Đình chuyện gì đã xảy ra.

Đương nhiên cô ta không thể kể ra việc mình cố tình d/ụ/ d/ỗ/ bác sĩ rồi bị từ chối, chỉ nói rằng nghĩ đến việc người lạ chạm vào bụng mình thì sợ hãi.

Bố vừa an ủi vừa dẫn con gái cưng của ông ta đi đến phòng siêu âm.

Việc kiểm tra diễn ra suôn sẻ, không có gì bất thường được phát hiện.

Đợi đến khi bố lại vội vàng đi vào nhà vệ sinh, tôi và em gái mới vào phòng khám để tái khám.

Khương Đình vòng qua ghế, lao vào lòng của người đối diện: "Anh ơi, em thấy hơi khó chịu, anh có thể gãi giúp em một chút không?"

Giang Hàng Chi lập tức đẩy cô ta ra, rồi quay đầu nhìn tôi, lông mày nhíu chặt.

"Diệu Diệu, anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em. Anh nghi ngờ em gái của em mắc chứng ‘Nghiện skinship’, mọi người cần đưa em ấy đến một cơ sở chuyên môn để kiểm tra."

“Nghiện skinship” là một loại bệnh tâm lý, khao khát sự tiếp xúc da thịt với người khác.

Người mắc chứng này, khi ở một mình hoặc khi có sự biến động về cảm xúc, sẽ cảm thấy rất bất an và kích động, nảy sinh mong muốn mạnh mẽ được ôm ấp, được vuốt ve.

Và sẽ dùng cách khóc lóc, nổi giận để giải tỏa cảm xúc tiêu cực bên trong.

Tôi hiểu rõ điều đó, nở một nụ cười khổ: "Anh, lát nữa bố em đến, anh hãy nói chuyện này với ông ấy, em nói thì ông ấy sẽ không tin đâu."

Giang Hàng Chi gật đầu.

Khi bố tôi trở lại, Giang Hàng Chi nói chuyện này, ông ta lại giật mình hét lên: "Hàng Chi, cháu đừng có nói linh tinh, em họ của cháu còn chưa đủ tuổi, nếu chuyện này bị người khác nghe được, làm sao nó còn tìm được chồng?"

Giang Hàng Chi đẩy gọng kính: "Bác, không phải như vậy đâu."

"Đây chỉ là nghi ngờ của cháu, không phải đã chẩn đoán chắc chắn là mắc bệnh. Cháu chỉ đề nghị bác đưa em ấy đi kiểm tra, nếu không có thì càng tốt."

Bố tôi không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, trả lời qua loa rồi định dẫn em gái rời đi.

Nhưng Giang Hàng Chi rất nghiêm túc, còn giới thiệu cho bố tôi nên đến bệnh viện nào và làm hạng mục gì.

Trước khi rời đi, anh ta còn nói thêm một câu với vẻ không cam lòng: "Nhất định phải đi khám sớm đấy."

Trên đường về, ánh mắt dò xét của bố dừng lại trên người tôi.

"Khương Diệu, có phải mày đã nói gì với Hàng Chi không?"

Tôi tức đến bật cười: "Con có thể nói gì? Nói rằng bố và con gái của bố không biết xấu hổ mà thả thính nhau sao? Thế thì liên quan gì đến chứng ‘Nghiện skinship’?”

“Hơn nữa, người ta làm bác sĩ bao nhiêu năm, chẳng lẽ vì một lời của con mà ảnh hưởng đến phán đoán à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-gai-cua-to/4.html.]

"Tao là bố của mày, mày dám nói chuyện như thế hả?!"

Hào quang của bố đã tan vỡ từ lúc tôi phát hiện ra mờ ám giữa ông ta và em gái, nhưng tôi không muốn tranh cãi, chỉ khoanh tay trước n.g.ự.c và không nói thêm gì.

Về đến nhà, bố nói với mẹ rằng Khương Đình không có vấn đề gì, mọi thứ đều bình thường.

Sau đó, họ lại như mọi ngày, bàn xem tối nay ăn gì.

Không ai để tâm đến lời khuyên của bác sĩ.

Khi chúng tôi đang ăn cơm, vợ của chú Lân đến nhà.

Vừa tới, bà ấy đã lớn tiếng chửi bới: "Nhà họ Giang kia, các người rốt cuộc dạy con cái kiểu gì vậy?”

“Con gái các người sao lại không biết xấu hổ như thế? Nhỏ tuổi mà đã đi quy/ế/n rũ đàn ông, định làm gì? Còn trẻ mà đã muốn làm kẻ thứ ba sao?”

“Rốt cuộc con bé nhìn trúng gì ở ông Lân nhà tôi? Nói cho tôi nghe, chúng tôi lập tức sửa!"

7.

Con tôm trong miệng mẹ tôi bị giật mình rơi xuống bát.

Bà ấy đập mạnh đôi đũa và lớn tiếng đáp trả.

"Con mụ kia, bà đang nói nhảm gì vậy? Ai quy/ế/n rũ đàn ông, ai làm kẻ thứ ba hả?! Nói rõ cho tôi nghe, còn dám đến nhà tôi bắt gian à?”

“Chồng của mình mà không quản được, còn dám kêu ca cái gì?!"

Vợ chú Lân - cô Kim, tức đến mức mũi phập phồng, răng nghiến kèn kẹt: "Ai nói tôi không quản được?"

"Nếu không phải ông Lân chịu không nổi nữa, nói với tôi chuyện này, tôi cũng không biết con gái bà lại ghê tởm đến vậy.”

“Được thôi, để tôi cho bà xem đoạn tin nhắn của hai người họ!"

"Bà xem dòng này đi! [Chú ơi, cháu thấy khó chịu], khó chịu thì không tìm bố mẹ, không tìm bác sĩ, lại tìm ông Lân nhà chúng tôi làm gì?”

“Rồi xem tiếp đây, [Chú ơi, cháu cô đơn quá, chú có thể đến bên cháu không?]. Bà nhìn tiếp cái này, gửi một tấm ảnh n/u/d/e, còn nói - [Gửi nhầm rồi, chú đừng nhìn].”

“Ông Lân không trả lời, cô ta lại hỏi - [Chú ơi, cháu có đẹp không? Sao chú không trả lời cháu vậy?]"

"Trời ơi! Ban đầu ông Lân nghĩ con bé nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, lớn lên sẽ khá hơn. Nhưng ông ấy đã chịu đựng quá lâu rồi! Giờ đến ban ngày cũng không dám về nhà, sợ chạm mặt các người, tôi mà nhắc đến Khương Đình là ông ấy sợ run lên!"

Cô Kim thở hổn hển, dồn hết những gì muốn nói ra một hơi.

Thế là, tôi bật cười, mẹ ngây người, bố bị sốc, em gái thì hoảng sợ.

Ai nói chỉ có phụ nữ, chỉ có kẻ yếu mới là nạn nhân?

Cả gia đình này, cần thông minh thì lại giả ngu, cần ngu ngốc thì... ừ, càng ngốc hơn.

Bố xoa xoa trán, nói với tôi và em gái: "Khương Diệu, Đình Đình, về phòng đi."

Tôi lạnh lùng đáp: "Sao? Mặt mũi đã mất hết rồi, còn sợ gì nữa?"

Khí thế chợ búa của mẹ biến mất, lúc này, bà ấy cầm chặt điện thoại của cô Kim, mặt tái xanh.

Môi dưới bị cắn đến chảy m/á/u.

"Chị ơi, chuyện này em cũng mới biết, thật sự rất xin lỗi.”

“Em không nghĩ con bé Diệu Diệu nhà em lại làm ra chuyện như vậy, nhưng nó còn nhỏ, mới tiếp xúc với xã hội, chưa hiểu chuyện, chị có thể tha thứ cho nó không?"

Bà ấy nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng: "Khương Diệu, qua đây xin lỗi!"

Ở đây chỉ có mấy truyện linh tinh uwu

Tôi đờ người ra.

Cô Kim cũng ngơ ngác: "Bà đang nói gì vậy? Không phải Khương Đình làm chuyện này sao? Liên quan gì đến con bé Diệu Diệu nhà bà?"

 

Loading...