Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em Đi Xa Rồi - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-01-01 10:53:00
Lượt xem: 16

7. Đêm giao thừa, lại thêm một ngày tuyết rơi dày đặc, mở tung cửa, cả sân một màu trắng xóa.

 

Tuế Tuế viết một câu đối Lễ hội mùa xuân dưới ánh đèn. Cô ấy đặt bút lông xuống, lùi lại một chút, nhìn xuống những dòng chữ đã viết.

 

Bà bên cạnh gói nem rán, liếc mắt nhìn câu đối xuân cô viết: Niên niên tuế tuế hoa tương tự.

 

Bà nói: "Tuế Tuế, cái này không hay."

 

Tuế Tuế nói: "Cháu nghĩ nó khá tốt."

 

Niên niên, tuế tuế. Có chứa tên của cô và Lục Niên.

 

Bà lắc đầu: "Viết cái khác đi."

 

Bà biết tâm tư cô gái nhỏ, nhưng dòng tiếp theo bài thơ là: Tuế tuế niên niên nhân bất đồng.

 

Không có gì đáng buồn và đa cảm hơn khi được làm người. Người già không muốn gặp những câu như vậy.

 

___________

 

Chú thích:

 

"Niên niên tuế tuế hoa tương tự,

 

Tuế tuế niên niên nhân bất đồng."

 

Đây là hai câu thơ trong bài Đại bi bạch đầu ông [Bạch đầu ông vịnh]

 

Dịch nghĩa:

 

"Năm qua năm lại, hoa vẫn thế

 

Năm đến năm đi, người đâu còn như xưa."

 

___________

 

Sau đó, Tuế Tuế đã viết một khác mới cho dịp này, lấy "Niên niên tuế tuế hoa tương tự" treo trong phòng mình. Cô nằm nghiêng đầu trên giường, khi nhìn thấy những lời này, khóe miệng cong lên, sau đó khẽ thở dài.

 

Anh nói rằng anh mong cô tránh xa anh, nếu điều này khiến anh hạnh phúc, thì dù cô có muốn nói chuyện với anh lần nữa, cô cũng sẽ kìm lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-di-xa-roi/chuong-9.html.]

Cửa sổ phòng cô luôn mở, khi Lục Niên đi ngang qua, quay đầu lại có thể nhìn thấy trên tường có câu đối màu đỏ. Nhưng chỉ có một câu, đứng một mình trên tường, thật là khó xử, cô tự lẩm bẩm trong lòng.

 

Kể từ sau cái đêm ở đồn cảnh sát, mối quan hệ giữa họ trở nên khăng khít hơn trước. Thực tế thì so trước đây cũng không khá hơn là bao. Anh không bao giờ chủ động quan tâm cô, cô luôn tìm kiếm những chủ đề trước mặt anh một cách trơ trẽn và căng thẳng. Anh lười nói, nhưng cô hỏi anh các bài tập khác nhau. Sau nhiều lần bị bà nhắc nhở, anh phải giúp cô học.

 

Nhưng bây giờ, cô thậm chí không tìm anh ta để hỏi bài. Mấy ngày đầu anh vui vẻ thoải mái, dần dần không hiểu sao lại ngồi dưới đèn xem lại bài tập thì hơi mất tập trung, hình như nghe được tiếng cô nói nhỏ: "Thế là xong à! Em lại không hiểu câu hỏi đơn giản như thế. Thật ngốc mà!"

 

Anh hơi nghiêng đầu, dưới ánh đèn chẳng có gì ngoài cái bóng của chính mình.

 

Sống chung một nhà, ngày nào họ cũng gặp nhau, nhưng dường như chỉ là hai người xa lạ.

 

Tình trạng này tiếp tục cho đến đầu hè, khi Tuế Tuế nghe bà nói rằng Lục Niên sẽ đi du học Anh sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

 

Cô lao đến phòng anh, còn chưa kịp gõ cửa đã xông vào, sau đó hỏi: "Anh đi Anh à?"

 

Anh vừa tắm xong, lúc đó còn đang mặc bộ đồ ngủ, đầu tóc ướt sũng, đứng trước mặt cô thế này, anh sững sờ, chưa kịp nói thì đã có người trả lời thay anh rồi.

 

"Đúng vậy, cùng với tôi." Tuế Tuế nhận ra rằng có ai đó trong phòng mình, là Cố Diên. Cô ta đang ôm một đống tài liệu và chuẩn bị rời đi.

 

Anh sẽ đến Anh, anh sẽ đến Anh với Cố Diên.

 

Nếu thông tin đầu tiên là một quả lựu đạn, thì thông tin thứ hai tương đương với một quả b.o.m nguyên tử.

 

Tuế Tuế nhìn Cố Diên, Cố Diên cũng đang nhìn cô, sau đó, cô ta mỉm cười với Tuế Tuế.

 

Đó là dòng điện và tia lửa điện giữa các cô gái.

 

Châu Tuế Tuế thích Lục Niên. Cô ta đã nhìn ra lâu rồi. Về phần Lục Niên, Cố Diên nhìn anh, không thành vấn đề, anh đã hứa với cô ta cùng nhau đi du học Anh bốn năm. Cô ta không tin rằng, ở nước ngoài, ngày đêm chung sống bốn năm, anh vẫn sẽ hờ hững với cô.

 

Sau khi Cố Diên rời đi, cả hai đều im lặng.

 

Thật lâu sau, Tuế Tuế mới nói: "Có thể không đi không?"

 

Lục Niên nói: "Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ."

 

Tuế Tuế nói: "Bà ngày càng lớn tuổi, sức khoẻ ngày một yếu. Tại sao anh muốn đi xa như vậy? Anh...vì gh.ét nhìn thấy em nên mới đi sao? Anh gh.ét em đến như vậy sao?"

 

Lục Niên không nhìn cô, quay người, bắt đầu thu dọn sách của mình.

 

Trong lòng mặc định, Tuế Tuế kìm nén nước mắt, lẳng lặng quay người rời đi.

 

Kể từ khi biết Lục Niên sẽ đi du học, Tuế Tuế cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn bao giờ hết. Cô đếm ngược từng ngày, cô quên mất những gì anh đã nói để tránh xa mình. Cô nắm bắt mọi cơ hội để anh để nói chuyện, giảng bài, đánh dấu những điểm chính của kỳ thi tuyển sinh.

Loading...