Em có thể đi theo anh không? - 04
Cập nhật lúc: 2024-12-03 10:49:07
Lượt xem: 6
07.
Kha Chanh lớn lên, theo đó cũng trở thành cánh tay đắc lực nhất của Nam Lạc Lâm, hầu hết những chuyện làm ăn của hắn đều giao cho cậu quản lý.
Nam Lạc Lâm thương cậu, đối xử tốt với cậu, còn Kha Chanh thì liều mạng cho hắn.
Nhưng cũng có chuyện cậu không giúp được, dạo gần đây Nam Lạc Lâm cứ vài ngày liền không về nhà, chẳng biết đang bận chuyện gì.
Vất vả lắm mới chờ được một hôm hắn không đi đâu, Kha Chanh gối đầu trên đùi hắn, "Em có thể giúp gì cho anh không?"
Nam Lạc Lâm nghĩ một chút, "Đưa em đi du học được không?"
Kha Chanh vội vàng ngồi dậy lấy tay bịt miệng hắn, "Em không đi, chỉ muốn ở cạnh anh."
Nếu anh c.h.ế.t thì sao, Nam Lạc Lâm bắt lấy đầu ngón tay cậu, cẩn thận hôn lên, hắn nhẹ ôm lấy người thương, chạm bờ môi lên gáy rồi di chuyển hôn lên đến thính tai của Kha Chanh, khiến cậu dường như còn nghe thấy tiếng hắn nỉ non, "Thì em làm sao bây giờ?"
“Thì đi theo chứ sao.”
Nam Lạc Lâm không đáp, Kha Chanh có chút bất an, "Anh sao thế?"
Không có gì. Nam Lạc Lâm nói, anh muốn bên em đến bạc đầu.
08.
Kha Chanh nhanh chóng phát hiện ra chuyện Nam Lạc Lâm bận bịu gần đây không phải là việc công.
Có thể là bên nhau quá lâu... Hắn đã không còn mặn mà nữa.
Kha Chanh vờ như không biết, cậu cố gắng vãn hồi, mua rất nhiều đồ chơi "giữ cho tình yêu luôn tươi mới" từ người phương Tây. Cậu mang vòng cổ, đưa dây xích cho Nam Lạc Lâm, thay đổi nhiều trò để hắn lại yêu thương mình. Nam Lạc Lâm sẽ say mê cậu như xưa, làm đến khi cậu không còn chút sức lực nào.
Ở đây chỉ có mấy truyện linh tinh uwu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-co-the-di-theo-anh-khong/04.html.]
Hắn ôm Kha Chanh từ phía sau, vành tai và tóc mai quấn quýt, nhưng lời nói lại chẳng phải đường mật.
"Em theo anh bao lâu rồi?"
"Mười ba năm."
Mười ba tuổi cậu đã theo hắn, theo mười ba năm.
Căn nhà này, hai người đã ở cùng nhau tám năm.
"Đủ rồi." Nam Lạc Lâm nói, "Đã đủ rồi."
"Chanh Nhỏ, dọn ra ngoài đi."
"Sẽ có người mới vào đây ở luôn ư?"
"Ừ."
Kha Chanh cố nén nước mắt, cậu lùi lại: "Em không so đo việc này..."
"Bà xã của anh thì khác. Anh... Anh không muốn cô ấy tủi thân."
Kha Chanh khóc đến mức không nói thành lời, Nam Lạc Lâm cũng yên lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp, "Anh còn mong em làm được một việc nữa."
"Anh nói đi."
"Lấy vợ sinh con."
Kha Chanh bảo cậu không làm được nhưng Nam Lạc Lâm lại quay về chủ đề ban đầu, vậy cũng đừng đến gặp anh nữa.
Vô lý. Trong đầu Kha Chanh chỉ còn hai chữ này. Cậu trao cả nửa đời này cho hắn, thế mà chỉ đổi về cả người đầy vết thương.