Em có thể đi theo anh không? - 02
Cập nhật lúc: 2024-12-03 10:48:40
Lượt xem: 6
03.
Nam Lạc Lâm quản cậu vô cùng nghiêm khắc.
Kha Chanh cứ tưởng mình sẽ phải làm mấy việc vặt như bưng trà rót nước, bóp vai đ.ấ.m chân, kết quả là Nam Lạc Lâm lại mời thầy về dạy cậu đọc sách, đánh đàn.
Tuy hắn bận nhiều việc nhưng đến tối vẫn dành chút thời gian ra để kiểm tra bài tập của Kha Chanh, bao năm vẫn vậy.
Hằng ngày cũng chỉ lúc này Kha Chanh mới có thể nhìn thấy Nam Lạc Lâm, muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn nhưng vừa xong việc cậu đã bị đuổi ngay ra ngoài.
Sau khi bổ túc lại kiến thức tương đương với học sinh bình thường, Nam Lạc Lâm cho Kha Chanh đến trường.
Trước buổi kiểm tra đầu vào, Kha Chanh đánh bạo hỏi: "Nếu em thi tốt, anh có thể ở với em một ngày không?"
"Được."
Kha Chanh gian lận. Cậu quá khao khát việc có Nam Lạc Lâm ở bên, mà càng mong mỏi thì lại càng chẳng nhớ được gì.
Bị bắt tại trận, nếu là con của gia đình bình thường thì cũng sẽ không lớn chuyện đến vậy, thế nhưng ai cũng biết cậu là người bên cạnh ông chủ Nam, khó tránh việc có người muốn làm lớn chuyện nhằm khiến Nam Lạc Lâm bẽ mặt.
Kha Chanh quỳ ở phòng khách chịu phạt. Đám người dưới trướng Nam Lạc Lâm đều đã trải qua huấn luyện nên biết được đánh vào đâu là điểm chí mạng, Kha Chanh chịu được vài đòn đã cảm thấy ruột gan như bị đảo lộn.
Cậu không xin tha vì biết chắc rằng việc này sẽ chẳng được bỏ qua, vậy thì không bằng chừa lại cho bản thân một chút tôn nghiêm.
Hồi lâu sau Nam Lạc Lâm mới ra hiệu ngừng đánh, Kha Chanh phun ra một ngụm m.á.u do nén đau mà cắn chặt môi, nhịn không phát ra tiếng.
"Sửa không?"
"Sửa..." Kha Chanh nắm lấy ống quần hắn, nước mắt lăn dài. Không phải do đau mà là sợ. Nam Lạc Lâm từng nói, hắn không cần người tay chân không sạch sẽ.
"Anh còn cần em không?"
"Cần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/em-co-the-di-theo-anh-khong/02.html.]
Kha Chanh gần như chẳng thể cử động, cậu cũng không hề chìa tay ra cầu xin giúp đỡ như trước. Nam Lạc Lâm trước kia không nắm lấy tay cậu thì lần này sao có thể...
Kha Chanh cố gắng né vài lần, cuối cùng Nam Lạc Lâm bế cậu lên và ôm thẳng về phòng, theo dõi toàn bộ quá trình bác sĩ khám, rồi lại đắp chăn lên cho cậu, "Nghỉ ngơi đi."
Kha Chanh giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn: "Xin lỗi."
Nam Lạc Lâm nhìn cậu, "Chờ em khỏe lại, anh sẽ dẫn em ra ngoài chơi."
"Ngày mai em sẽ khỏi ngay cho mà xem." Đôi mắt Kha Chanh sáng rực.
Cậu không muốn Nam Lạc Lâm đi, thế mà hắn cũng thuận theo ở lại.
Nam Lạc Lâm chờ cậu ngủ rồi mới dám hôn nhẹ lên trán cậu, "Xin lỗi Chanh Nhỏ... Chắc đau lắm nhỉ..."
Không răn đe thì khó khiến người khác phục, Kha Chanh cũng dễ học cái sai. Nhưng phạt cậu thì Nam Lạc Lâm lại đau lòng, đau đến mức chẳng thể nào ngủ.
04.
"Nam Lạc Lâm! Coi em mua gì cho anh nè!"
Lại một mùa đông nữa đến, Kha Chanh bê một cái túi như bê vật báu chạy vào phòng, "Hạt dẻ vừa rang đó!"
Nam Lạc Lâm đang họp, việc gọi thẳng tên hắn trước mặt thuộc hạ như vậy rất không có phép tắc. Thế nhưng Nam Lạc Lâm chỉ vỗ lên đầu cậu hai cái tượng trưng, "Nhóc con, gọi anh."
Kha Chanh cười hì hì, cậu có ý đồ xấu xa với hắn, còn lâu mới chịu gọi anh.
Ở đây chỉ có mấy truyện linh tinh uwu
"Lạc Lâm, em bóc một hạt cho anh ăn thử nhé, thơm lắm."
Nam Lạc Lâm thuận miệng đáp: "Em ăn đi, anh không thích hạt dẻ."
"Không thích á? Sao năm ấy tuyết rơi lớn thế mà anh còn đến mua chứ."
"Ông chủ cố ý đi tìm cậu đó." Thuộc hạ nhanh nhảu đáp, "Đúng là còn ngốc hơn loại đầu đất như tôi nữa, cậu xem ông chủ chúng ta có giống kiểu người cần tự mình ra ngoài mua đồ không?"