DUYÊN PHẬN CỦA CHÚNG TA - 9
Cập nhật lúc: 2024-07-15 09:39:45
Lượt xem: 79
21
Theo Giang Chí, anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi và cảm thấy không thoải mái nên đã cố gắng tìm kiếm số điện thoại di động của tôi. Kết quả là thực sự đã được tìm kiếm Alipay với hình đại diện là ảnh selfie của tôi.
Sau đó anh chuyển toàn bộ số tiền tiết kiệm được và 2.000 tệ vay từ một doanh nghiệp nhỏ cho tôi.
5.000 là để tôi đưa cho mẹ, 500 còn lại là vì sợ tôi không có gì ăn. Sau đó, anh đã ăn mì gói suốt hai tháng. Anh uống hết chỗ bia còn lại trong một hơi, rồi đập dẹp lon và thở dài.
“Thật ra, trước khi gặp em, anh không phải là người tốt, nhìn thấy mèo hoang thì anh sẽ không để ý, cũng không nhất thiết phải giúp một ông già qua đường. Hôm thấy em khóc, là lần đầu tiên trong đời anh xen vào việc của người khác."
“Sau này, anh thường gặp em ở trường, dần dần liên lạc với em, sau này còn thêm WeChat. Nhưng anh phát hiện ra cô gái xinh đẹp khiến anh không thể rời mắt thực ra lại rất nhạy cảm, tự ti. Đã hơn một lần anh muốn nói với em rằng em thực sự rất tốt và em xứng đáng với mọi thứ em muốn. Nhưng lúc đó, em đang yêu và anh biết rằng anh nên giữ khoảng cách, bởi vậy anh chưa có cơ hội nói những lời đó."
Anh bật cười khi ném chiếc lon rỗng vào thùng rác.
"Kể từ đó, anh dường như đã thay đổi. Anh đã trở thành Giang Chí hiền lành và chính trực mà các bạn cùng lớp hay gọi. Tuy nhiên, chỉ anh mới biết rằng bởi vì anh thích một cô gái rất xinh đẹp nên anh muốn mình hơn trở nên tốt hơn.”
Tôi không biết phải nói gì, không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, vừa vui vừa sợ.
Được một chàng trai ngoan như vậy thích có lẽ sẽ khiến bất cứ ai cũng vui mừng.
Bởi vì... tôi đã từng trải nghiệm với Thời Diên, lúc đầu hắn rất tốt với tôi, đến nỗi bạn bè tôi hay gọi đùa hắn là l.i.e.m c.a.u của tôi, nhưng cuối cùng thì…
Giang Chí nhìn tôi, như thể đoán được mọi lo lắng của tôi. Ánh mắt anh chân thành và kiên quyết: “Tăng Du, anh và hắn khác nhau.”
Thấy tôi im lặng, anh mỉm cười, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu tôi, chuyển động rất nhẹ nhàng.
"Em không cần phải cho anh một câu trả lời. Anh chưa bao giờ muốn nói với em điều này."
Vừa nói anh vừa nhíu mày nói: “Vì có men nên anh không nhịn được.”
Vẻ mặt khó chịu của Giang Chí thậm chí còn có chút đáng yêu.
Trong lúc say, tôi không khỏi hỏi anh: “Vậy anh lợi dụng chuyện này à?”
Anh sững người một lúc rồi mỉm cười: “Không tính đâu, việc này anh đã tính toán từ lâu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-phan-cua-chung-ta/9.html.]
Tôi choáng váng, suy nghĩ của tôi dần dần trôi đi theo lời nói của anh, quay trở lại buổi chiều vô cùng khó quên đó.
…
Ngày hôm đó, mẹ tôi đến tận đây chỉ để đưa tôi về gả cho một người đàn ông phú nhị đại ở quê. Tôi biết anh chàng đó, hắn ăn rượu chè, cờ bạc, gái gú, mại dâm nhưng không hề có chút biểu hiện hối cải nào ngoại trừ việc hắn có một ít tiền bạc ở nhà.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi tôi có một người cha say rượu và một người mẹ vô cùng gia trưởng, trong mắt họ, hắn không phải là một tay chơi mà là Thần Tài.
Tôi đã cố gắng hết sức để thi đỗ đại học, đi làm thêm chỗ này chỗ kia để kiếm tiền đóng học phí, làm sao tôi có thể quay về với mẹ được?
Nhưng mẹ tôi đã nhất quyết, sự từ chối của tôi chỉ nhận được hai cái tát thật lớn vào mặt, lời nói của mẹ cũng vô cùng cay nghiệt: “Tao sinh ra mày, cho mày ăn uống nhiều năm như vậy, mày nợ tao! Bây giờ đủ lông đủ cánh, mày muốn bay đi chứ gì? Đừng có mơ!"
20
Vừa nói bà vừa kéo tôi ra khỏi con hẻm. Vì mẹ làm việc đồng áng quanh năm nên rất khỏe, tôi đã cố gắng hết sức để thoát ra. Trong cơn tuyệt vọng, tôi quỳ xuống đất và cầu xin bà: “Mẹ, con có thể đi làm thêm để kiếm tiền, mẹ đừng đưa con về, xin mẹ…”
Tuy nhiên, bà không hề bị lay động chút nào mà lạnh lùng nhìn tôi và nhanh chóng thỏa thuận: “Bây giờ không quay lại cũng không sao, nhưng mày phải đưa cho tao 5.000 tệ, vì em trai mày cần một chiếc máy tính mới.”
Tôi đồng ý.
Tôi còn nói dối bà là tôi không mang theo điện thoại nên sẽ quay lại ký túc xá lấy để chuyển tiền. Mẹ tôi tin tôi, vì vào trường rất phiền phức nên mẹ đứng ở đầu ngõ đợi tôi. Thực ra đó chỉ là cái cớ để tôi quay về ký túc xá.
Tôi chỉ là sinh viên năm nhất đại học, dù có đi làm bán thời gian hàng ngày, tôi cũng không thể tiết kiệm được 5.000 tệ trong hai tháng này.
Sau khi trở về, ký túc xá vắng tanh. Tôi ngồi ở mép giường do dự hồi lâu, cuối cùng cũng tải được một phần mềm cho vay.
Tôi biết tính cách của mẹ, nếu hôm nay tôi không ra ngoài, mẹ sẽ trực tiếp đến trường bắt tôi đưa tiền hoặc đưa tôi về quê.
Tải xuống rất nhanh. Tuy nhiên, khi đăng ký thông tin, tay tôi hơi run.
Tôi đã đọc rất nhiều tin tức trên Internet về việc sinh viên đại học vay các khoản vay trực tuyến hoặc thậm chí là các khoản vay trần, hầu hết đều lãi suất rất cao, sau đó vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng tôi không thể không vay...