Duyên Nợ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:25:43
Lượt xem: 2
Những lời anh nói bên tai khiến tôi vui vẻ lạ thường, khẽ cong môi lên lộ ra nụ cười e thẹn, tôi ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn anh, đôi môi đỏ mọng phụng phịu hỏi lại
-Có thật là anh đã yêu em rồi không hả?
Anh đưa tay lên gãi đầu, anh ngại ngùng nhìn tôi, đây lần đầu tiên tôi thấy anh đỏ mặt như vậy
-Có mà?
-Vậy anh nói lại lần nữa cho em nghe đi?
-Anh yêu em!
-Em chưa nghe rõ!
-Anh yêu em!
-Hihi
Tôi thoáng bật cười rồi nhanh chóng đưa tay nắm chặt lấy tay anh. Tôi nói
-Thế có phải đáng yêu hơn không?
Tôi nép đầu vào anh, đón nhận cái nắng trưa hè đang gay gắt thế nhưng trong lòng tôi bây giờ cực kỳ vui sướng, tôi vui bởi vì sau thời gian dài chinh phục cuối cùng anh cũng đã gạt bỏ tự ti về tuổi tác để chấp nhận tình cảm của tôi rồi.
-Ngốc quá, tại sao lại cứ cố chấp yêu một người già nua như anh thế hả?
Anh ôm tôi vào lòng thủ thỉ bên tai cho tôi nghe. Tôi nghe vậy liền dụi đầu vào lòng anh mà trả lời
-Tình yêu không phân biệt tuổi tác, chỉ cần theo cảm nhận của nhịp đập con tim thôi anh ạ.
-Ngốc...Thôi em vào trong ngồi nghĩ nhé, để anh gọi nước cho em uống rồi anh sửa nốt lốp xe đã.
-Thôi anh làm đi, để em chạy xe qua tiệm bên kia mua trà sữa cho hai đứa uống.
-Ừ vậy em chạy cẩn thận nha.
-Dạ.
Tôi lên xe chạy đi anh cũng quay vào công việc. Hí hửng mua hai ly trà sữa chạy về nhưng về đến gần gara bất ngờ tôi thoáng trông thấy ai quen lắm cũng đang chạy trước tôi một đoạn… nheo mắt nhìn thật kỹ, bất chợt tôi thấy tim mình đập mạnh khi nhận ra người đang đi vào gara đó là Thành, một chàng trai gần nhà tôi ở quê, cũng là người theo đuổi tôi tận mấy năm trời...Không hiểu sao hôm nay anh ta lại đến nơi này…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-4.html.]
Tôi thấy Thành tự tiện tấp vào gara của Tùng nên tôi cũng nhanh chóng tắt vội máy xe rồi dắt nhẹ đi vào. Tấp vào một bên khuất mặt hai người họ, tôi khựng người khi không hiểu Tùng vừa nói gì mà hiện tại lại nghe Thành đang lớn tiếng chất vấn với một giọng điệu vô cùng khó nghe
-Tôi là Thành, và hôm nay tôi đến đây muốn ông nên sớm chấm dứt chuyện tình cảm so le của ông. Ông không có quyền và không có cửa để xứng với cô ấy.
Sau giọng điệu khó nghe của Thành, thì Tùng chỉ hừ nhẹ, buông cái vích trên tay ra anh nhìn Thành hơi cau mày rồi trả lời
-Cậu nên nhớ tôi lớn tuổi hơn cậu đấy? Cậu nên ăn nói cho đàng hoàng đi?
Thành cười khẩy
-Đàng hoàng à, đàng hoàng với ai kìa, chứ với cái loại già mà còn đi dụ dỗ gái tơ thì xin lỗi tôi không coi ông ra gì đâu.
-Cậu...Tôi và cậu chưa quen biết tại sao lại cứ xúc phạm đến tôi hả?
-Vì tôi không muốn ông cứ mãi đeo bám theo Phương Trang?
-À...thì ra là vậy, nhưng mà trước khi nói chuyện tiếp, xin lỗi cho tôi hỏi cậu và Phương Trang hiện tại đang là mối quan hệ gì thế?
-Tôi và Trang là bạn, bạn rất thân.
-À chỉ là bạn thôi. Thế thì cậu nên về để mà nói chuyện lại với cô ấy đi, nếu cậu nói chuyện hợp tình hợp lý thì chắc chắn cô ấy sẽ nghe theo cậu, không cần cậu phải nhọc lòng đến đây đâu. Đó là bất lịch sự cậu hiểu không?
Nghe Tùng đáp lại như thế tôi càng thấy Thành tức giận nhiều hơn, anh đưa tay ra nắm luôn cổ áo của Tùng và nghiến răng nói
-Nếu Phương Trang nghe lời tôi thì tôi đâu có nhọc công để đến đây nói chuyện với ông hả ông già. Bây giờ nói lại một lần nữa tôi yêu cầu ông nên buông tha cho cô ấy đi.Bằng không đám giang hồ đang vô công rỗi nghề lại có việc phải làm đó.
Tùng cũng không vừa, Thành vừa tóm áo mình anh đã lạnh lùng hất mạnh tay Thành ra rồi dùng ánh mắt kiên định để đáp lại
-Tôi chẳng có bắt cóc Phương Trang nên cần gì phải buông tha. Còn cậu, đừng nên nói những lời hăm doạ người khác như những phường giang hồ mõm lang thang đầu đường xóa chợ như vậy.
-Ông? Ông dám nói tôi như thế à? Có tin tôi tát vỡ mặt ông ra hay không hả?
-Nếu cậu dám?
Hai mắt Thành long lên sòng sọc và dường như chẳng kiềm chế được bản tính nên ngay lập tức lao tới đánh luôn một thói vào mặt khiến cho Tùng không kịp né phải ngã ập luôn vào chiếc xe.
Tình cảnh này khiến tôi hốt hoảng tột độ nên nhanh chóng buông xe chạy nhanh tới đỡ vội Tùng lên, tôi quát anh
-Ơ kìa? Anh có sao không? Tại sao anh ta đánh sao anh không đánh lại hả, tại sao cứ phải chịu đựng với một người dưng không quen biết chứ?