Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Duyên Nợ - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:31:57
Lượt xem: 1

Tùng liếc nhìn tôi lạnh lùng rồi đi qua tôi thẳng bước vào nhà, bỏ lại câu nói như hờn như trách dành cho tôi. Tự nhiên cảm giác này khiến tôi hụt hẫng và tủi thân lắm nhưng rồi lại nghĩ có lẽ là mẹ tôi nói tin đó cho anh biết nên anh mới buồn và bỏ về đây, giờ đây anh trách tôi cũng đúng. Thế nên dù có buồn đôi chút vì sự lạnh nhạt này của anh tôi vẫn không trách mà liền lẽo đẽo đi theo sau anh vào đến nhà.

Ngồi xuống ghế đối diện với anh , anh rót cho tôi một ly nước. Nhưng vẫn không hề nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi đăm đăm cho đến khi tôi mở lời trước

-Anh giận em à?

Tùng lắc đầu rồi có hơi cười buồn

-Em có lỗi gì đâu mà phải giận em?

-Thế tại sao gặp lại em anh tỏ ra thái độ lạnh lùng như thế? Anh có biết anh như này làm em buồn lắm không?

-Gặp lại rồi được gì khi em đã có chồng rồi?

-Thế lần trước anh bảo anh yêu chị Dung vậy chị Dung đâu rồi?

Nghe tôi hỏi câu này, gương mặt Tùng hơi khựng lại sau đó giả vờ hắng giọng rồi anh nói cho qua

-À Dung vừa về thành phố lấy ít đồ, Dung vừa mới đi là em tới đó?

Nghe anh nói mà tôi chỉ biết cười thầm vì lời nói dối không thuyết phục của anh

-Vậy chị Dung đi rồi em ở đây với anh đến khi chị Dung quay lại.

Tùng bất ngờ nhìn tôi nói

-Không được. Anh không muốn Dung về gặp em sẽ hiểu lầm. Với lại còn chồng em nữa. Cậu ta chắc cũng không thể chấp nhận vợ mình lại ở cùng người đàn ông khác. Em về đi…

-Em không có chồng!

-Hả?

Tùng lại ngạc nhiên lần nữa, còn tôi lại mỉm cười nhắc lại cho anh nghe

-Em chưa có chồng? À mà đúng hơn em bỏ chồng em cách đây một tháng rồi. Bây giờ em tự do?

Tùng như không tin? Anh nhíu mày hỏi tôi?

-Tại sao?

-Tại em bị thương anh rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/duyen-no/chuong-38.html.]

Tùng đứng hình không nói gì nữa cả, còn tôi cũng chủ động đứng lên rồi đi vòng lại chỗ anh đang ngồi. Không nhịn nữa tôi đưa tay ôm lấy cổ anh từ đằng sau. Thủ thỉ vào tai anh những lời thương nhớ.

-Anh đừng né tránh em nữa, chị Dung đã nói cho em biết anh và chị không hề có tình cảm gì rồi.. và chuyện của em với Thành cũng không như anh nghĩ đâu. Em yêu anh, không muốn chúng ta rời xa nhau nữa. Thời gian qua xa cách đối với em đã đủ nhớ anh lắm rồi.

Tôi phụng phịu nói ra nỗi lòng mình cho anh hiểu và nghe rõ cả tiếng nhịp tim anh đập mạnh trong lồng n.g.ự.c khi từng lời nói thật lòng của tôi thốt ra.

Ngay sau khi tôi dứt lời anh cũng liền xoay người lại, ánh mắt nhìn tôi không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa. Anh chủ động kéo tôi ngồi lên người anh, đem cả chân tình vòng tay ôm tôi vào lòng.

Giọng anh trầm thấp

-Anh cũng nhớ em!

Nghe câu này của anh tim tôi như vỡ òa. Một cảm xúc ngọt ngào xông lên đến tận mũi… khẽ rút vào lòng anh. Tôi giận hờn trách móc

-Vậy tại sao lúc nãy gặp lại, anh còn bơ em hả?

Anh cúi xuống hôn lên trán tôi rồi khẽ cười

-Vì đột ngột gặp lại em nên anh không biết mình phải làm sao cho đúng. Chứ khi nãy cũng muốn chạy tới ôm em vào lòng cho thỏa nỗi nhớ lắm rồi.

-Có thật không?

-Thật…

Tôi phì cười rồi lại rút sâu vào lòng anh, cảm nhận sự ấm áp sau bao ngày xa cách. Còn Tùng cũng thế, anh cứ ôm tôi trong lòng, cả hai không nói gì chỉ ôm lấy nhau thật chặt. Lắng nghe trong trái tim mình đang đập lên dồn dập những nhịp tim yêu thương…

Tôi ở nhà Tùng mấy hôm liền, trong những ngày đó tôi với anh tận hưởng thật nhiều hạnh phúc, hằng ngày anh dẫn tôi ra đồng, cùng nắm tay nhau đi qua những đồng lúa chín, rồi lại theo anh ngồi trên chiếc xuồng nhỏ, anh chèo thuyền đưa tôi đi hái những búp sen hồng, dạo quanh dòng nước mênh m.ô.n.g của làng quê nhỏ nhưng thật bình yên và ấm áp tình người.

Rồi những buổi tối trời đẹp, anh lại cùng tôi ngồi trước sân ngắm ông trăng tròn. Kể cho nhau nghe những gì đã trải qua. Khi tôi kể đến chuyện của Thành. Tùng không khỏi nhìn tôi bất ngờ, anh còn đưa tay sờ lên vết thương vẫn còn hằn trên cổ tôi. Anh hỏi

-Em còn đau không? Anh không nghĩ chỉ mới thời gian ngắn thôi mà em lại phải chịu đựng những chuyện kinh khủng như vậy?

Tôi dựa đầu vào người anh rồi nhớ lại khoảnh khắc lúc đó. Thật sự đáng sợ lắm, xém chút là tôi đăng xuất luôn khỏi cuộc đời này rồi. Nhưng may thay trời còn thương còn cho tôi và anh có cơ hội gặp lại.

-Chuyện qua rồi anh ạ. Cũng may nhờ có lần đó mà em có thể thoát khỏi Thành một cách dễ dàng.

-Ngốc này, chuyện như vậy mà em còn bảo may được à?

-Đúng mà anh…may mắn lắm nên em với anh mới được gặp lại… à mà anh nè cuối tuần này anh về nhà gặp ba mẹ với em đi?

Loading...